Sống chung với nhau nhiều năm, có thể nói, Dương Lâm có thể biết chính xác số lượng lông chân lông tay của Trúc Du. Chính là gia đình của cậu rất hạnh phúc theo 1 nghĩa nào đó, đôi khi yên bình không cãi cọ mới là tẻ nhạt. Thường thì... Chưa muốn nói là tất cả cuộc chiến tranh đều là Dương Lâm châm ngòi nổ!
" Ne ne ne"
Trúc Du đang bận soạn thảo dự án trực tiếp đem cậu bơ triệt để.
" Ne ne ne ne "
Trúc Du vẫn tiếp tục bơ cậu triệt để.
" Anh hay lắm!! Ahuhuhu!!! Em đi ngoại tình với Vương Lãnh đẹp trai dễ thương!!! Chúng ta li dị!!"
Hắn vẫn giữ nguyên sắc thái :" Vạn sự tùy em" làm cậu tức tối, máu xông lên não!! Được lắm Trúc Du!! Anh yêu công việc hơn tôi! Hảo! Từ nay đôi ta không còn nợ nhau!!!
Cậu hừng hực, dậm chân bôm bốp đi ra ngoài cửa.
" Dương Lâm"
Cậu chậm lại, khóe miệng như thể kéo lên tận đuôi mắt. Hừ! Níu kéo vô ích!
" Đi nhớ về sớm mà ăn cơm, hôm nay anh làm sườn xào chua ngọt"
" Du Du ngu ngốc! Anh là đồ ngốc! Em ghét anh a!"
Nói xong cậu chạy mất dép.
Hắn lắc đầu nguây nguẩy lại tiếp tục quay trở lại bàn làm việc. Hắn nhận định rằng việc cậu giận dỗi chính là điều quá bình thường cũng như kì kinh nguyệt của chị em. Tháng nào không xảy đến mới chính là có vấn đề! Chậc, giận dỗi không quá 1 tiếng lại xách mông trở về như mọi lần thôi, căng nhất là 2 tiếng!
Hắn tin lần này cũng vậy.
Nhưng sai!
____ _______ ________ _________ __________ _____
Thu Vũ Vũ bên này đang đấu võ mồm với cậu quý tử nhà mình!
" Sở Vương Thư cậu nghe cho rõ! Tôi đây mang trên mình trách nhiệm của 1 người bố hoàn hảo! Tôi đây phải dạy dỗ cậu đến nơi đến chốn!"
Cậu bé Vương Thư mắt không dời màn hình Ipad đến nửa li. Môi nhếch lên tạo 1 thái độ không thể không khinh bỉ hơn! Làm Vũ Vũ tức điên! Đi tới tính phi cho 1 cước thì bị Vương Lãnh đến ngăn lại, Vương Thư nhanh như cắt trốn sau lưng Vương Lãnh.
" Dạy con phải dạy đúng cách, em cứ 1 tát 2 đá 3 đấm thế này không tốt"
Vũ Vũ tưởng chừng là sẽ nguôi giận, ai ngờ, càng tức hơn!!!!! Nắm lấy áo của chồng mình, mắt rực lửa!
" Vợ nói, anh đây là bênh con đúng không? Anh không coi tôi ra gì đúng không!? Chả trách.... con hư tại bố! Hay lắm, hai người dựa nhau mà sống! Tôi đi!"
Thu Vũ Vũ tiến thẳng ra cửa nhà vừa đúng lúc chuông cửa reo lên.
" Cạch"
Dương Lâm tiến vào liền bắt gặp gương mặt đáng yêu của Vũ Vũ đang phủ đầy mây đen! Thực dọa người!
" Ôi hết hồn chim én!! Ế? Có chuyện gì vậy bồ nhí?"
" Em muốn đi bụi! Em chán ghét cái nhà này! Không coi ai ra gì mà!!"
Mắt Dương Lâm lập tức sáng như đèn pha!!! Đã tìm được đồng đảng!! Lập tức kéo vào team!!!
" Anh cũng đang tính bỏ nhà!! Theo anh!! Hai ta đưa nhau đi trốn!! Hihi!!"
Kế là 1 màn thế này: Hai nam nhân thanh tú tay nắm chặt tay tung tăng trên đường mòn, họ cùng nhau đi hết con đường dài, dừng chân đứng lại ngắm ánh hoàng hôn dần phai, lắng nghe tiếng chim ca hát, lòng phi thường bình yên!
Khụ.... Thực ra là không có như vậy. Tôi nghĩ thế ...
Tung tăng được 1 đoạn, hai người dừng lại.
" Ơ? Sao vậy bồ nhí?"
" Hai ta định đi đâu?"
" Thì đưa nhau đi trốn!"
" Khụ... Vậy hoy em về còn hơn!"
Vũ Vũ vừa xoay gót bước đi liền bị cậu kịch liệt kéo trở lại.
" Bồ nhí! Hôm nay chúng ta phải dạy cho tên Du với Lãnh kia bài học đường đời em hiểu không?" - Ngay lập tức nói hộ phần Vũ Vũ - " Anh biết là em hiểu! Vậy nên để xem thiếu chúng ta 2 người đó làm được trò mèo gì! Đi! Đi nhậu!"
Vũ Vũ định ú ớ vài câu... Thì bị cậu lôi xềnh xệch đi... Tận lúc định thần lại thì đã thấy mình với Dương Lâm đang ngồi trong quán Karaoke nào đó rồi...
" Chia tay em... Chia tay hoàng hôn... Hức hức... Hự... Chia tay anh chia tay hoàng hônnnn"
Cái tiếng hát... À không, tiếng rên của Dương Lâm làm Vũ Vũ muốn nôn thốc nôn tháo. Hừ! Đây mà gọi là hát ư!? Chính là mèo gào chó gầm!!! Vũ Vũ có điểm vô cùng hối hận khi đi cùng với cậu để rồi bị hiếp dâm thính giác!!
Thấy Vũ Vũ cứ cứng đờ, Dương Lâm rất mất hứng!
" Sao nào? Anh hát rất hay không nói lên lời!? Hừ... Ngại quá đi a!"
" Như đấm vào mông" - Vũ Vũ chỉ dám lẩm bấm trong miệng.
" Bồ nhí đây là hát như đấm vào mông nên mới không dám hát, sợ anh chê cười?"
" Hừ, không biết tự lượng sức mình"
" Hể? Chiến với anh hông cưng? Sợ à?"
" Bần tăng đây không ngán thí chủ"
_________ ________ ___________ ___________
Tại 1 quán net.
" Hự hự.... Anh Lâm báo thù cho em!! Nó cho em quả pow thế là đắp chiếu luôn... Ahuhuhuhu"
" Ngoan a! Bất quá anh cũng ngỏm củ tỏi rồi...."
_____________ ____________ ______
Tại 1 quán đồ nướng.
" Anh nhìn... Híc.... Con... Con chim quay quay bay bay aaaa~"
" Vũ Vũ say quá rồi.... Mà kệ mợ nó, quẩy tiếp! Cứ sai đi vì cuộc đời cho phéppp!!"
_________ ________ ___________
Lại trở về quán Karaoke
Vũ Vũ vật và vật vờ như xác sống giật lấy chiếc mic của Dương Lâm, ca lên 1 bản nhạc sướt mướt sến sẩm.
Dương Lâm ngồi nghe... Sởn cả da gà.... Cậu... Cậu có điểm hối hận khi dắt theo Vũ Vũ đến đây.... Huhuhuhu về nhà khám tai mất thôi!!!!
" Ngày gặp được anh... Hức hức hu hu... Em.. Em tưởng đâu... Đời em hạnh phúc... Nhưng đành sao.. Hức... Lấy đi ngọt ngào... Ựm.. Ọe...."
Vụ Vụ đầu quay mòng mòng, loạng choạng di chuyển về phía Dương Lâm.... Sắc mặt xanh xao... Và... Đang muốn nôn!!!
Dương Lâm chạy chối chết!!!!
__________ ____________ __________________
Tại quán nét.
" Trò này em chơi 200 lần rồi đó... Bỏ đi!"
Cái câu nói mang mục đích khuyên nhủ của cậu xuyên vào tai Vũ Vũ liền thành quát tháo... Ngay lập tức uất ức nằm lăn lóc ra mà khóc!!
Dương Lâm vô cùng bối rối trước cái nhìn đầy e ngại của toàn thể gamer trong quán....
" ......... Xin lỗi a...."
_______________ ____________ ________________ ____
Lại mụ nội nó quán đồ nướng!
" Ự ọe ọe"
" Anh hận em!!!!!'
Dương Lâm nhìn chiếc áo sơ mi hàng hiệu được hắn đặt may riêng bên Pháp tặng cho cậu hôm va lung tung đang bị vấy bẩn bởi bãi nôn chua lét.... Trái tim cậu tan vỡ.... Uất ức không thôi!! Bực mình cầm lên tu 1 hơi cạn sạch chai rượu!!!
Lòng Dương Lâm dâng lên nỗi chua xót vô bờ bến... Cậu vô cùng hối hận...
Hức hức.... Trúc Du Trúc Du em nhớ anh a.... Em muốn về.... Em sợ lắm.... Ahuhuhuhu sợ quá đi... Huhu cứu em Trúc Du a Trúc Du.... Em muốn ăn cơm anh nấu Du ơi Du à....
Ngước nhìn lên bầu trời đầy sao sáng... Khẽ rơi giọt lệ, nâng lên 1 ngụm rượu cay nồng, ngâm nga câu thơ xưa.
" Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.... Hự... Cúi đầu... Cúi đầu... Nhớ.... Nhớ.... Trúc Du..."
" Là nhớ Vương Lãnh!!"
" Trúc Du!!"
" Vương Lãnh!!"
" Du!"
" Lãnh!"
Lý Bạch thực muốn bật nắp quan tài mà táp chết 2 đứa xuyên tạc thơ của mình!!!!
------- -------- --------- ----------- -------
Tháo kính xuống, hắn mệt mỏi nhu nhu thái dương, nhìn đồng hồ khẽ cau mày. 6 giờ tối rồi! Tức là nửa ngày rồi cậu chưa về!!!!!
Điện thoại reo. Là " Thánh cuồng Itachi is calling".
" Dương Lâm có ở nhà cậu không?"
" Vũ Vũ có ở nhà anh không?"
Hai nam nhân trầm mặc hồi lâu....
---------------- --------------------------- -------------
Thấp thoáng trong quán đồ nướng là hai thanh niên xinh đẹp mặt đỏ bừng, mắt ngấn lệ... Miệng không ngừng hoạt động... Chốc chốc lên cơn dại đứng hẳn lên bàn múa may quay cuồng!!
Hắn cùng Vương Lãnh đứng ngoài đang đấu tranh tâm lí gay gắt xem có nên vào nhận người thân... Hay là... Bơ nhau mà sống...
" 2 em xinh trai theo bọn anh đi bar không nào?"
1 đám đực rựa đi đến vây quanh cậu và Vũ Vũ.
" Cút cút hết!"
" Ai nha! Em giận lên thực dễ thương!!!"
Gã cao to trong đám đi đến nắm chặt cổ tay thon gọn của cậu, toan kéo vào trong lòng thì ăn ngay đôi dép vào mặt!!!!
Vũ Vũ hai má đỏ ửng, viền mắt phiếm đỏ ngấn lệ nhìn đến mê người mạnh mẽ giằng lại cậu từ tên kia ra. Thật oai phong lấy thân mình làm lá chắn phòng ngự cho Dương Lâm.
" Ask! Anh em!! Xông lên cho tao!!! 2 thằng ranh!!"
Ngay lập tức đám côn đồ lao vào quyết liệt!
Trúc Du vừa định lao đến thì.... Đã thấy cả đám kia ngã rạp xuống nền thành 1 vòng tròn, ở giữa là hai mĩ nam mảnh dẻ dựa lưng vào nhau, tay chân đã chuẩn bị sẵn tư thế nghênh chiến! Quên mất!!! Dương Lâm nhà hắn đâu phải kẻ mỏng mang yếu đuối!! Lo bò trắng răng!!!
" Vũ Vũ... Em khá lắm! Tập Judo khi nào vại... Hức... A..."
" Dương Lâm... Anh thật tuyệt.. Híc... Híc... Karate ... "
Hai mĩ nam ấy quay lại, mặt đối mặt, tay trong tay thành đôi tri kỉ, ánh mắt họ dành cho nhau chan chứa xúc cảm.
" Anh thấy... Yêu em.... Hơn rồi... Hức... Híc"
" Em cũng yêu... anh hơn..."
Căn bản là lí trí 2 người đã bị men rượu giành quyền kiểm soát, cả hai gần sát nhau hơn, hai cánh môi ngày càng ngần.
Không dông dài , hắn trực tiếp đi đến bế bổng cậu bỏ đi.
Bên kia, Vương Lãnh vác Vũ Vũ lên vai cùng li khai.
Trúc Du và Vương Lãnh mặt mày tối đen như mông nồi!
_______________________________________________
Ngắm nhìn con sâu rượu đang say ngủ trong lòng hắn, cứ cách 1 giây nỉ non gọi hắn! Hắn thật không cách nào nổi giận được!!!!
Thực ra hắn đã rất lo sợ, hắn đâu có nghĩ lần này cậu quyết định bỏ đi thật như vậy!!! Lại còn có gian tình với tên Vũ Vũ nữa chứ!!!!
" Hức.... Trúc Du đồ ngốc hahaha..."
" Em!"
Cậu dụi dụi cái đầu nhỏ lên vòm ngực rắn chắc của hắn, như con mèo nhỏ vô thức đưa tay lên mà cào cào xong lại thút thít khóc như chuột kêu.
" Khóc cái gì!? Anh mới là người cần phải khóc!"
" Du Du ngố không quan... Hức... tâm em..."......... " .... Híc.... Du Du em nhớ anh... Huhuhu... Yêu anh..."
" Anh cũng yêu nhất em"
Hắn xoa xoa cái mũi phớt hồng của cậu, thật dịu dàng đặt lên chiếc hôn nhẹ.
"Vũ Vũ ... Hức... Bắt nạt em... Huhu... Nó... Nó nôn lên áo em..... Du Du ăn ngoài thật chả ngon... muốn anh nấu ... Yêu anh... Nhưng.... Em sợ Vũ Vũ.... Yêu anh.... Em ghét ăn mực.... Itachi... Sharingan.... Nếu giờ có miếng thịt chó.... Hức... Em sẽ ăn với mắm tôm....hức..."
Hắn thở dài... Cứ nghĩ cậu tỉnh... Hóa ra là nói mơ.... Hừ mèo nhỏ thật dễ yêu mà! Hôm nay gây ra quá nhiều tội! Mai trị một thể!
_______________ ________________ __________
Vũ Vũ bên này uống ít hơn, sau khi được Vương Lãnh cho tắm thẳng nước lạnh cũng đã thanh tỉnh! Quá thiếu tình người rồi!!!!
" Em nói em yêu ai?"
Vũ Vũ ngồi ngoan để Vương Lãnh lau khô tóc, nghe cái câu hỏi này đến 5 6 lần khiến Vũ rất bực a!
" Anh hỏi cái gì? Yêu ai mà yêu ai!? Em không hiểu"
" Em nói em yêu Dương Lâm"
...... Vũ Vũ ngoáy ngoáy tai... Không tin vào tai mình... Mấy vấn đề như thế này Vương Lãnh đâu có thích nói đùa bao giờ đâu? Ngồi ngẫm lại... Mọi hình ảnh của ngày hôm nay như suối trào ra khiến Vũ Vũ phát ngượng! Muốn độn thổ!!
" Hừ! Em say! Là say!! Tên Dương Lâm đáng ghét!! Dám chuốc say em!!! Hừ hừ!!! Ôi ô nát hết hình tượng thầy giáo Thu băng lãnh điềm đạm của em rồi!!!! Nát hết rồi!!!! Bla blo... Bla.... Tên Trúc Du kia không hiểu yêu cái tên này ở điểm nào!!!"
Vương Lãnh nhìn chú cún nhỏ đang phun tào mãnh liệt, thôi cũng không truy cứu thêm.
________ _______ ____________ ___________________
" Hắtttt xììì"
Chẳng hiểu sao đang yên đang lành ngủ thì bị ngứa mũi mới sợ!!
Hắn thấy cậu ngồi dậy, thành thục vươn tay kéo Dương Lâm trở lại ổ chăn ấm áp, hắn không có nửa phần ngạc nhiên với hành động này của cậu, chung sống với nhau nhiều năm liền tự tạo thành phản xạ.
Cậu an ổn bám dính lấy cơ thể hắn. Bỗng bật lên câu hỏi khá ngây ngô.
" Em hay dỗi, nát rượu.... Sao còn yêu em?"
"..... Em nát rượu, hay hờn dỗi nên..... chả ai yêu... Thương hại quá nên anh mới yêu thôi"
" Xạo ke! Mà! Anh nhá! Suốt từ lúc cưới đến nay nói yêu em cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay!!"
Hắn có điểm ngán ngán cái câu hỏi này của cậu, hắn hiểu cậu biết thừa đáp án xong cứ rảnh mông đi hỏi. Thôi chiều lòng vợ yêu vậy. Nguồn :
" Oáp.... Thề thốt làm gì... Nói yêu làm gì... Chính là thời gian hai ta bên nhau đáng tin hơn ngàn vạn lần mấy cái lời nhảm nhí đầu môi...."
Cậu mỉm cười hạnh phúc, rướn người lên, trao cho hắn nụ hôn nồng nàng. Nhịp tim rộn ràng của hai người dần hòa làm một!
______________________
Toàn văn hoàn