Nhẫn Vongola, biểu tượng của người đứng đầu gia tộc Vongola. Ai cũng chỉ nghĩ như thế, nhưng những người trong cuộc như người đứng đầu gia tộc " Vongola Đệ Thập" và những người cận vệ thì lại không nghĩ như thế.
Sau cuộc chiến đại diện cho những người bảo vệ 7^3, họ đều nhận thức được sẽ có một ngày ai đó sẽ phải khép màn lại những thứ người đi trước đang còn giang dở.
Nhận Vongola, nó được làm bởi loại đá mặt trăng một trong những loại đá hình thành bởi hàng triệu năm của tinh hà. Vì vậy, có thể nói nó chứa một sức mạnh bí mật của vũ trụ cũng không sai.
Và vào ngày Thất Nguyệt Y rơi xuống trước của nhà của Sawada Tsunayoshi, điều đó đã báo hiệu cho việc này từ lâu rồi.
Khi gặp Thất Nguyệt Y nhẫn của cô và anh đều có phản ứng với nhau. Không phản cảm giác bài trừ lẫn nhau, ngược lại nó dung hoà vào nhau, nhẫn Vongola trở nên phụ thuộc vào chiếc nhẫn chứa đựng tinh hà của cô.
Khi nhẫn phát sáng tức nhẫn chủ một là đang kêu gọi nó hoặc nhẫn chủ gặp nguy hiểm. Đấy là đối với những chủ nhân của "Hoa Tộc" lúc trước.
Khi Thất Nguyệt Y đang còn chính thức là chủ nhân chính thức của "Hoa Tộc", cô đã khiến cho sự liên kết này xảy ra chỉ có "một chiều ".
Hay nói cách khác, nếu trước kia khi có quan hệ chủ nhân chỉ cần chủ chết thì tôi tớ cũng không tránh khỏi số kiếp, nhưng giờ đây điều đó được xoá bỏ.
...----------------...
...Trong phòng làm việc của Sawada Tsunayoshi 🌌...
Ánh sáng trong căn phòng gây sự chú ý đến những người bên ngoài dinh thự qua các ô cửa kính.
Sawada Tsunayoshi cũng ngỡ ngàng trước phản ứng này của chiếc nhẫn. Anh cầm chiếc nhẫn lên, lạ thay ánh sáng dịu dần nhưng vẫn giữ một màu trắng.
X0a nắn chiếc nhẫn trong tay, anh nhìn nó không hiểu sao lại mang cho anh cảm giác khó chịu khó tả. Rồi cũng không biết lý do gì làm anh đeo lên ngón giữa của mình.
Ánh sáng trên chiếc nhẫn vẫn không hề bị mất, cũng giống như trong lòng anh đang lo lắng không thôi...
...----------------...
...Ở đâu đó tại một nơi cũ nát......
Có vẻ nơi đây đã rất lâu không có ai qua lạ, bụi bẩn và mạng nhện tích tụ răng kín cả cánh cổng gỗ đào cao sáu mét.
Theo tiếng bước chân " Sột... soạt..." khi ai đó dẫm lên đám lá khô đã lấp kín lối đi. Người dấu mặt sau chiếc ô đỏ, bên trên thêu tay một đoá bỉ ngạn đen.
Hướng đến theo lối đi chỉ vừa một người lát bằng đá cẩm thạch. Gió theo đó gợn thành từng cơn rẽ lối đi đến bên trong.
Sấm chớp cũng bắt đầu đánh lên từng nhịp soi đường cho kẻ không mời mà đến. Bên trong, căn nhà theo phong cách machiya tuy đã cũ nát như sàn nhà vẫn còn rất chắc chắn đủ để biết chất liệu làm nên căn nhà này tốt như thế nào.
Người bí ẩn bước đến nơi sâu nhất trong căn phòng, ánh sáng nhiều màu đang toả ra ẩn sau bức ảnh được phủ vải trắng treo trên thanh xà.
Người đó chỉ giơ tay lên đối diện với bức tranh, món đồ ẩn sau đó đã rơi xuống dưới nền đất, bụi nổi lên theo đợt ôm chọn món đồ rồi tản ra.
Qua tia sáng của sấm sét trên môi người đó lại hiện ra một nụ cười ẩn ý..."Hừ..."
Cúi xuống nhặt món đồ lên, hoá ra là một chiếc hộp gỗ nhãn. Bên trên có một biểu tượng gồm các tinh đồ.
Mà người đàn ông chỉ nói một câu, chiếc hộp đang phát dị quang liền dịu lại:
- Các ngươi chắc cũng chờ rất lâu nhỉ, đến lúc mọi việc cũng nên kết thúc rồi.
Xong chẳng nói hay hành động gì thêm, trực tiếp quay người rời đi. Lúc này, trong đêm tối trời bắt đầu đổ mưa, gió theo đó cuồn cuộn nổi lên như muốn thổi bay mọi thứ.
Đồng thời, như có một thế lực nào đó mà bức ảnh phía sau tấm vải trắng được lật lên.... Ánh sáng mập mờ từ tiếng thét bầu trời đánh qua thật nhanh, đủ nhanh để ta có thể thấy được một phần của bức ảnh.
Khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của Thất Nguyệt Y hiện hữu trên ảnh... Từng giọt mưa chảy từng trên xuống qua khuôn mặt hạnh phúc ấy, theo sự phản chiếu màu của chiếc ô đỏ hiện lên như máu...
...----------------...
...Cùng lúc đó......
Ở biệt thự, sự liên kết vốn cô của cô với những người khác cũng bắt đầu chấm dứt.
Dương Âu từ ngoài hành lang vừa nghe điện thoại xong, anh có một cảm giác khó tạo thành lời. Sự bồn chồn trong anh hiện rõ trên khuôn mặt mình.
Tiếp sau đó, những người khác cũng có sự hoảng loạn của riêng bản thân mình, khi họ chợt cảm thấy không còn cảm nhận được cô với mình.
Jin từ nhà dép đi ra mang theo một ly trà nóng để lên phòng, chưa đi được ba bước trước cấp trong tay anh đột nhiên rơi xuống nền đất vỡ tan như muốn báo hiệu một điều gì đó...
Sự cố nhỏ này lại càng làm cho nhóm bọn họ đứng ngồi không yên...