Hãy Giải Thoát Cho Nhau Đi!

Chương 12: 12: Sự Im Lặng




Cô rời đi...Bay trên bầu trời mà bản thân chìm đắm vào nơi nào đó. Thật ra lúc cô cứu Hắc Thiên Hàn nó đơn giản cũng chỉ là Hầy...chẳng hiểu sao mình lại cứu anh ta nữa là có lẽ đơn giản đó cũng là một mạng người chưa đến số tận đi.

" Vậy lý do quái nào làm anh thích cô chứ??"

Mà thôi cô cũng nhờ hành động của anh mà chạy mất dép rồi. Ai mà thích nổi cái thứ lầm lì sì ra khói ấy.

Cứ nói đi không chắc à...

Chợt cô nghĩ đến mấy tháng cô không có ở nhà...Mặt cô bắt đầu tái dần đi " Thôi chết tôi rồi "...

Thất Nguyệt Y thật sự muốn chốn lắm cô không rành mấy thứ như nói dối biện hộ hay giải thích....3s...Sự bất lực khi không có ý gì để trốn tránh sự thật..." Thôi về rồi tính vậy! ".

Lướt trên bầu trời rất nhanh cô về nhà của mình...nghĩ đâu thì trúng đây.

Về đến nhà...một nhà vắng tanh không bóng người rón rén cô nhẹ nhành lượt khắp nhà.

" May không có ai...mình.." nghĩ nghiêm túc chưa được 3s. Cô bung mình chân tay vui vẻ

- Thôi đi tắm cái đã..hừhihi!

Thất Nguyệt Y đúng là suy nghĩ quá đơn giản hay nên nói là vô tư...

...----------------...

...🐢 Thời gian trôi chậm nào.......

Bố mẹ cô vì cô bất ngờ biến mất mà không ăn không ngủ cả nhà một bầu không khí u ám hết chạy lên công an lại đăng tin bài " TÌM CON"...

Lần này không có nhà là vì họ lại đi lên phương làm giấy tờ thủ tục để tìm cô mấy mấy ngày không ăn không ngủ.

...----------------...

...22 giờ đêm 🌙...

Cả nhà cô cuối cùng cùng về một thân mệt mỏi cả mặt lo lắng không ai có sức sống....tính bước lên phòng thì thấy đèn sáng một hi vọng hiện hữu bên trong cả nhà

" Có phải là....".

Chạy nhanh lên căn phòng nơi có ánh sáng hi vọng của cả nhà.

Thất Nguyệt Y bấy giờ mới vừa từ phòng tắm đi ra sau mấy tháng không về nhà cuối cùng cô cùng xả hơi được rồi.

Vừa mở cửa...thật khiến cô có chút giật mình bố mẹ cô đứng sững trước cửa phòng tắm mặt không biểu cảm gì nhìn cô.

" Trời ơi....đây là phản ứng gì đây!!!".

Sự bất ngờ đầy đáng sợ này khiến cô miễn cưỡng cười.

- Bố mẹ....con về rồi... đây!

Một câu chào phá vỡ không khí đầy nghẹt thở không khí khó xử bắt đầu đầy lửa giận

- " Bộp". Cô lãnh hẳn một cái tát làm cô sững sờ.

Mẹ cô giống như không kìm được mình tặng cô một cái tát. Cả nhà đều không bất ngờ trước hành động này quả thật cái tát này không oan.

- "Đồ vô tâm... mấy tháng nay mày đi hả"

- ....._ Trước việc này cô không nói một câu.

Mặt theo chiều mà nhìn xuống đất....Biết sẽ không qua đơn giản mà

" Thôi mình đáng đánh..."_ Thay vào câu trả lời đoàng hoàng cô chỉ cười kèm theo một câu

- Con xin lỗi!"

Điều này càng khiến người nhà cô tức giận thêm. Mẹ cô kéo tay cô xuống dưới nhà còn bảo bố cô chuẩn bị một cái que sắt. Cô biết điều này là gì.

Xuống nhà cả nhà hỏi gì cô cũng một mặt im lặng cô biết mình sai nhưng việc cô làm cô càng không thể nói...." Họ biết càng ít....sẽ càng...tốt"

Lãnh một trận đòn vì cảm thấy có lỗi Thất Nguyệt Y tự mình thu lại lớp khí bảo vệ bên ngoài cơ thể mình cứ thế chịu năm mươi roi vào da thịt không chút né tránh.

Cũng may gia đình cô ăn cơm xong rồi đánh...Trời đánh cũng tránh miếng ăn.

Lãnh năm mươi roi như đã lĩnh phạt xong không khí không khá lên được phần nào. Thất Nguyệt Y lẳng lặng lên phòng, bố mẹ cô thì bây giờ cũng chẳng có gì để nói, lúc này chỉ có thể nhìn con gái mình mang theo vết thương như bắp chân mà lên phòng.
Lên đến phòng cô cũng chẳng để ý đến vết thương đập thẳng bản thân xuông tấm đệm êm ái trên giường....Bất động như chết...

- "Có lẽ nên làm con ngoan trò giỏi một thời gian vậy...".