“Mình nên làm gì đây, làm gì để tốt cho cậu ấy….”
-Phong, tớ đến rồi, hôm nay tớ làm bánh mang đến cho cậu đây.
-……_phong ko nói gì, cũng ko buồn nhìn cô
-Thôi nào , đừng như vậy nữa, chẳng phải cậu nói cậu thích ăn bánh tớ làm sao, ăn đi ko nguội bây giờ_Lâm ko mảy may gì đến thái độ của Phong, cô dúi vào bàn tay Phong một cái bánh còn nóng hổi
Anh nhìn cô, một ánh mắt đượm buồn
-Lâm, cậu ko cần phải áy náy vì tớ đâu, nếu vì chuyện tớ bị liệt giường mà ngày nào cũng qua đây thì ko cần đâu
-Cậu nói gì vậy, tớ ko có
-…….
-Tớ nói ko là ko mà, sao cậu ko tin tớ_Lâm nắm lấy tay Phong, cố truyền qua cho Phong niềm tin của cô dành cho anh “ Thì ra…cảm giác ko được người khác tin tưởng lại khó chịu và đáng ghét đến vậy…”
-Vậy cậu có bao giờ tin tưởng tớ chưa_Phong hỏi ngược lại cô, đôi mắt chứa đầy những tâm tư của anh dành cho cô
-Có, ngay bây giờ tớ đang tin tưởng cậu đây, tớ tin cậu sẽ ko phản bội tớ, sẽ ko làm tớ đau khổ, sẽ luôn ở bên cạnh tớ, sẽ mang lại hạnh phúc cho tớ.
-Cậu…thực sự tin như vậy sao.
-Cậu vẫn còn nghi ngờ tớ ak
-Bây giờ và mãi về sau cậu sẽ luôn nghĩ như vậy chứ
-Bây giờ và mãi về sau sẽ luôn như vậy, tớ tin cậu là người duy nhất có thể làm tớ bình yên và hạnh phúc._Lâm nhìn thẳng vào mắt anh, một ánh mắt chắc chắn và đầy quyết tâm
-Lâm, cậu yêu tớ …phải ko?
Phong vừa dứt lời, Lâm đã ôm lấy anh, đặt vào môi anh một nụ hôn, đây là lần đầu tiên cô chủ động làm chuyện này. Nụ hôn này là câu trả lời của cô, từ tận đáy lòng.
-Em yêu anh, sẽ mãi yêu anh. Nên đừng hỏi những câu như vậy nữa , biết chưa. Rõ ràng là chiếm mất trái tim em rồi mà còn nói vậy_Lâm búng một cái vào trán Phong
Anh xoa xoa trán mình, cười và kéo tay cô khiến người cô hoàn toàn ở trong lòng anh
-Anh cũng vậy, anh cũng yêu em rất nhiều. Em hãy tin và chờ anh, chờ ngày chúng ta được hội ngộ…..Sau này, dù có lạc mất nhau, có thay đổi hình dạng thế nào đi nữa, anh cũng sẽ tìm ra em…..vì em là người rất đặc biệt đối với anh….._Phong nói mà giọng nghẹn lại, đứt quãng từng hổi, bỗng 1 giọt nước mắt rơi trên khóe mi anh, rồi 2 giọt 3 giọt…… “Đã đến lúc rồi….”
-Phong, anh nói gì vậy, anh định đi đâu , anh định đi đâu à, đừng làm em sợ , hãy ở lại với em_Lâm nhìn thấy Phong như vậy cũng trào nước mắt theo, cô nắm chặt lấy bàn tay Phong, cố giữ cho anh ko thể rời xa cô được, nhưng khi nhìn kỹ lại thì…..thân thể Phong…thân thể Phong đang từ từ biến mất
-Cảm ơn em đã yêu và tin tưởng anh, bây giờ anh có thể yên tâm mà ra đi rồi….Tạm biệt, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau_Thân thể Phong tan biến vào trong gió gần một nửa , anh dùng bàn tay chưa biến mất hoàn toàn của mình lau lấy giọt nước mắt trên má Lâm, anh cười, cúi xuống hôn lên trán cô, một nụ hôn phớt nhẹ trong gió
Lâm khóc càng lúc càng to hơn, cô cố ôm lấy thân thể Phong nhưng hoàn toàn vô dụng, nó như ko có thực thể….cô ko tin vào mắt mình, sao Phong lại tan biến như vậy…….và cứ như vậy…Phong đã hoàn toàn biến mất ko còn chút dấu vết
.
. .
Không...không....
-Hộc…hộc…._Lâm mở to mắt bật người dậy, thì ra là một cơn ác mộng, khoan vậy Phong đâu, mình ngủ bao lâu rồi.
-Lâm, lạy trời, con tỉnh rồi_Mẹ Lâm ôm chầm lấy cô
-…._”Khoan, sao cảnh này quen quá”_Mẹ, con đã ngủ bao lâu rồi
-…Đã 3 tuần rồi, mọi người lo cho con lắm.
-…._”Những 3 tuần”_Mẹ, Phong đâu rồi_Lâm nắm chặt lấy tay mẹ mình đầy lo sợ…lo sợ giấc mơ đó là sự thật,…lo sợ rằng Phong sẽ vĩnh viễn rời xa cô
-Lâm, con nên quên Phong đi, Phong đã…..
Mẹ Lâm và mọi người đều cúi đầu. có người còn khóc nấc lên
.
.
.
Nguyễn Lê Bảo Phong
Sinh ngày: 14/2/1998
Mất ngày:……
Hưởng dương:17 tuổi
…………
.
.
.
3 năm sau
-Lâm , hôm nay đi chơi với tụi tớ ko_Linh nhào tới ôm chầm lấy Lâm, nói.Hân đứng bên cạnh, ghen tỵ với Linh, cũng nhào tới ôm lấy khiến Lâm súyt nghẹt thở
-Chị Lâm, đi chơi
-Thôi, hôm nay tớ có hẹn với “anh ấy” rồi_Lâm cười
-….ừm, vậy khi khác đi nha_Ánh mắt Linh đượm buồn…hôm nay là ngày Lâm đi thăm Phong
.
.
-Phong, em đến rồi, anh chờ có lâu ko, xin lỗi ha, tại Hân và LInh cứ giữ em mãi, ko cho đi. Ai da, anh biết ko, Huy và Hân đã đính hôn rồi đó, em cũng mừng cho 2 người họ.Hôm nay có người mời em sang nhật làm việc nhưng em từ chối rồi
-……
-À, anh muốn hỏi là vì sao em từ chối phải ko , tại nếu đi thì em ko thể đến thăm anh mỗi ngày được…..Mà sao anh cứ mỉm cười mãi thế, phải nói gì đi chứ…..Hức…hức….Phong, anh đúng là đồ tồi, sao lại nuốt lời vậy hả, anh nói là anh sẽ làm em hạnh phúc kia mà, anh có biết nếu ko có anh thì em rất đau khổ ko…hức hức_Lâm khoác nấc lên, mỗi lần tới tham Phong là cô lại thế này, cô ko ngăn được nước mắt mình khi nhìn di ảnh của Phong...._Phong, em thật ko hiểu, tại sao ông trời lịa cho chúng ta gặp nhau, đã cho chúng ta yêu nhau, rồi lại chia cách chúng ta…sao ông ấy lại nhẫn tâm như vậy…híc…híc…..Phong à, em rất nhớ anh, thực sự rất nhớ anh,….híc…híc…hu…hu…hu, Phong à, em…muốn…hức….hức…..gặp..hức… em thực sự rất muốn gặp anh hu hu huh u
Lâm quỳ sup xuống bên bia mộ của Phong , cô khóc. Đêm nào, lúc nào nhớ tới Phong, lúc nào tới đây thăm Phong cô đều rơi nước mắt. Anh-người đã mang lại nụ cười cho cô và…cũng là người khiến cô đau khổ nhất. dù vậy cô ko thể nào hận anh được vì đối với cô anh là một phần ko thể thiếu……cô gạt nước mắt trên má, mỉm cười với Phong
-Xin lỗi nha, lại phải để anh thấy cảnh em khóc rồi, đừng lo em sẽ ko sao đâu. Để em hát cho anh nghe một bài nha, xem như tạ lỗi, hì hì…
Issho ni aruita michi zutto ( Sẽ mãi cùng anh sánh bước trên con đường này)
Tsuzuiteku to shinjiteta kyonen no haru ( Mùa xuân năm trước em vẫn luôn tin như thế)
Futari de kawashita yakusoku ima wa hitori (lời hứa đôi ta ngày nào giờ chỉ còn lại mình em)
Sore demo mada susundeku yo mae ni(dẫu vậy, em vẫn sẽ bước về phía trước)
Kimi wa doko ni iru no kana? (chẳng biết lúc này anh đang ở nơi đâu)
Ima mo onaji yume miteru kana (giấc mơ xưa có còn nhớ chăng)
Hanarete mo matteru yo(cho dù xa cách em vẫn luôn chờ đợi anh)
Promise (em hứa)
Mou naitari wa shinai kara( em sẽ ko khó nữa)
Mou komarasetari mo shinai kara (sẽ ko còn làm anh phải buồn nữa)
Mata au sono hi made ( em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn)
Tsuyoku natte miseru ( cho đến khi chúng ta hội ngộ)
Promise ( em hứa)
Ano hi sakura no ki no shita de( một ngày nào đó dưới tán cây anh đào)
Katatte kureta yume zenbu (em lại cùng anh chia sẻ một giâc mơ)
Shinjiteru kara kyou mo ( đến bây giờ em vẫn tin như thế)
Ganbareru'n da yo ( thế nên em sẽ cố gắng)
Believe in you( tin tưởng nơi anh)
Saigo ni kotoba tsugezu wakareta ( ngày ta xa nhau em chẳng thể thốt nên lời từ biệt)
Kimi mo kitto onaji koto wo shiteta yo ne? (chắc anh cũng giống em phải ko)
Ichinen tatte mo omoidasu yo ano hi wo (một năm qua, em vẫn còn nhớ như in ngày ấy)
Fuan wa aru yo kedo koukai wa shitenai(cảm giác bất an bao trùm nhưng em ko hề hối hận)
Kaima mita eien wa ( anh biết ko, em vẫn luôn lén nhìn anh)
Mou usureteru noni ima mo mada ( tuy rằng hình bóng ngày ấy đã phai nhạt rồi)
Kawaranai kono omoi(nhưng cảm xúc trong em vẫn ko thay đổi)
Promise ( em hứa)
.
.
.
( Believe in you – tiara)
Rồi giọng hát củaLâm ngân lên giữa chỗ hoang vu và u ám này, cũng giống như Phong đã xóa tan quá khứ đau buồn của cô vậy. Trong khi hát cô nhớ ừ kỉ niệm này đến kỉ niệm khác, lúc mới gặp Phong, lúc Phong thách đấu cô, lúc Phong ở bên cạnh an ủi cô, lúc Phong tỏ tình với cô,…..và rất rất nhiều chuyện khác nữa. Đó sẽ mãi là kí ức quý giá nhất mà cô có, Phong cũng vậy, anh sẽ là mối tình cuối cùng của cô
-Phong, em hát hay ko, hì hì. Anh biết ko cái nhành cây hoa anh đào anh cho em lúc đó, bây giờ nó đã bắt đầu nở hoa rồi, nhưng nó còn nhỏ lắm. À, sắp tới sinh nhật anh rồi, em sẽ làm socola cho anh, anh phải biết là anh rất có phúc khi được ăn socola em làm đấy. Vậy em về nha, tới giờ rồi, mai em sẽ lại qua với anh. Đừng lo em sẽ cố sống tốt mà. Hì hì, em đi nha, tạm biệt…..chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi…
________________________
Xin trân trọng thông báo, truyện đã đến hồi kết…………………………………..í lộn, sắp đến hồi kết, còn 1 chương nữa. Chương sau sẽ có bài viết về tiểu sử cũng như lai lịch của Cat ( ko biết các bạn có muốn biết ko nữa ). Chương 64 sẽ là chương cuối của truyện rồi, các bạn hãy đón xem nhé ^^.