-PHONG..PHONG…làm ơn hãy mở mắt ra đi, hãy tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ…Anh đã hứa là sẽ mãi mãi bên cạnh tôi mà, sao anh ko thực hiện lời hứa của mình hả? Tại sao…tại sao…ngay lúc chúng ta vừa nhận ra tình cảm của nhau thì lại thành ra thế này. Hãy trả lời tôi ….Phong…..
.
.
.
______Tại bệnh viện______
“Đây là đâu….mùi sát trùng, tầng nhà màu trắng….đầu mình đau và nặng quá…Đúng rồi, ….Phong…”
Lâm từ từ mở mắt, cảm thấy hơi choáng, cô ngó sang xung quanh cố tìm một hình bóng thân quen nhưng chỉ có mẹ cô, Linh, cha, Hân và mẹ Hân
-LÂm, con tình rồi ak, con ko sao chứ_Mẹ Lâm lo lắng hỏi cô, nước mắt ngắn nước mắt dài ôm chầm lấy cô
-Mẹ, con ko sao, quan trọng hơn là Phong đâu rồi…cậu ấy vì cứu con mà bị thương_Lâm kích động lay lay mẹ cô hỏi tình hình của Phong
-Lâm, con bình tĩnh đi…Phong đã……_Mẹ Lâm lắc lắc đầu, cố trấn an đứa con gái của mình
-KO…KO con ko tin_Lâm hét lên rồi rút kim tiêm ở tay, lao qua chỗ phòng bệnh của Phong
.
.
.
.
.
“Phong….Phong đã …tỉnh lại, nhưng theo chẩn đoán của bác sĩ thì có thể……Phong sẽ ko bao giờ đi lại được nữa, hai chân của cậu ấy bây giờ để cử động được rất khó, có thể nói là gần như bị liệt…..”
.
.
.
RẦM….Lâm mở toang phòng bệnh của Phong ra
-LÂm, con tỉnh rồi ak?_Mẹ Phong ngạc nhiên nhìn Lâm, bà đang gọt táo cho Phong
Phong ko quay lại nhìn Lâm, anh vẫn đang nhìn ra cửa sổ với ánh mắt vô hồn
-Dạ, con chào dì
-Ukm, 2 con nói chuyện với nhau đi, tar a ngoài đây_Mẹ Phong cười hiền nhìn LÂm, bây giờ người duy nhất có thể giúp Phong chỉ có thể là Lâm, hi vọng sau cơn mưa trời lại sáng
.
.
.
-Phong, sao cậu ko nhìn tớ_Lâm ngồi xuống bên cạnh giường của Phong
-……
-Sao cậu ko nói gì, bây giờ cậu ghét tớ lắm à_Giọng Lâm nghẹn lại, bị đứt quãng từng hồi, nước mắt bắt đầu tuôn ra
-Lâm……đừng khóc……Xin lỗi……xin lỗi vì tớ đã ko bảo vệ được cậu…hức….hức_Phong….Phong đang khóc, anh thực sự là đang khóc, anh cố ko để Lâm thấy anh như vậy, anh cảm thấy bản thân thật vô dụng, luôn miệng nói sẽ bảo vệ được Lâm nhưng có khi nào anh làm được chưa?....bây giờ cũng vậy, chỉ đem đến phiền toái cho Lâm…….
-Phong, đừng nói vậy, tất cả là tại tớ….
-….Ra ngoài đi, bây giờ tớ ko muốn gặp ai hết, tớ muốn được yên tĩnh.
-…Ukm, vậy cậu nghỉ ngơi đi, chiều tối tớ sẽ qua_Lâm nói rồi bước ra ngay, cô biết bây giờ Phong đang rất đau khổ, vì sau này ko những ko thể bảo vệ cô nữa mà còn phải dựa dẫm vào người khác_ …..Hức….hu hu huh u…tại sao…tại sao những ai quen biết mình đều phải chịu đau khổ vì mình chứ...... hức…. tại sao…..tại sao…..số phận mình lại đáng bị nguyền rủa như vậy…tại sao…hức…hức….
.
.
.
-Phong, tớ đến rồi_Lâm nở nụ cười với Phong, cô còn mang theo một ít cháo do cô chuẩn bị nữa
- ukm_Phong bây giờ có vẻ đã bình tĩnh lại, anh cũng gượng cười với cô.
- Để tớ đút cháo cho cậu
-Hì hì, hiếm khi thấy cậu chủ động như vậy
- Lo mà tận hưởng đi, chứ sau này đừng mơ chuyện tớ làm thế này với cậu đo_Lâm lè lưỡi tinh nghịch
-Dĩ nhiên rồi, ngàn năm có 1 cơ hội mà.
-Biết thế là tốt_Rồi Lâm đút cháo cho Phong, 2 người bây giờ đã có thể cười nói với nhau được rồi, Phong có vẻ như là đang dần hồi phục về mặt tinh thần, nhưng về mặt thể xác thì hình như ko được vậy…..
-tớ đi vệ sinh_Phong nói
-Để tớ đưa cậu đi_Lâm đứng phắt dậy
-Này này, đàn ông con trai đi vệ sinh thì cậu vào làm cái gì_Phong nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ ko biết cô gái trước mặt anh có phải là người trong sáng như trước nay anh vẫn tưởng tượng ko nữa
-Gì…gì chứ._Lâm đỏ mặt, cô hiểu Phong đang ám chỉ điều gì. Thiệt tình, người ta lo cho mà còn……
-được rồi, cậu ngồi đó đi_Phong chống nạnh bước đi khó khăn, anh đi từng bước từng bước, chập chững như em bé tập đi……Rầm…..Phong ngã nhào ra giữa sàn nhà
Lâm hốt hoảng tới đỡ Phong dậy nhưng đã bị anh hất ra, anh nghiến răng, tay nắm chặt thành hình quả đấm, đấm liên hồi xuống nền nhà. Lâm ko để ý đến việc có bị anh hất ra nữa hay ko, cô ôm lấy anh từ phía sau, cô biết bây giờ anh cảm thấy thế nào, ai lại ko đau khổ khi để cho người con gái mình yêu thấy cảnh mình yếu đuối và vô dụng. Phong lúc này chắc chắn cũng thấy vậy, anh đang cảm thấy tuyệt vọng….cứ như là bản thân đã chết rồi vậy….
-Được rồi, Phong, cậu mà đánh nữa là bàn tay cậu sẽ chảy máu đó, làm ơn, hay vì tớ…._Lâm cố ngăn Phong lại, cô lúc này mới hiểu được cảm giác của Phong lúc ấy, lúc anh cố ngăn cô ko đánh người nữa….
.
.
.
Phong cũng đã dần bình tĩnh lại, anh đã để cho Lâm dìu anh về lại giường. Biết anh bây giờ có lẽ ko muốn nói chuyện với cô nữa, cô đành phải rời đi.
-Phong, có lẽ cậu mệt rồi, mai tớ sẽ lại đến.
-…….
.
.
.
“Mình nên là gì mới được đây, lúc mình yếu đuối nhất cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng bây giờ thì sao…mình ko làm được gì cho Phong hết…..”