Buổi tối, Lâm, Huy, Hân tập trung trước phòng khách của căn biệt thự nhà họ Trần. Gương mặt của ai cũng lo lắng và căng thẳng tột độ.
-Các con có chuyện gì cần nói chuyện quan trọng gì mà muốn gặp ta_ông Long bước ra, ngồi trên ghế salong, nhã nhặn hỏi, vẻ mặt ko có gì là tò mò chuyện mà họ sắp nói với ông
-Tôi muốn hủy bỏ hôn ước giữa tôi và Huy_Lâm lên tiếng đầu tiên, cô ko hề e dè, hay sợ sệt gì trước mặt con người này.
“ Ắc, làm gì nói ra thẳng như ruột ngựa thế Lâm”_Hân và Huy sốc trước thái độ của Hân.
-Tại sao?_Ông Long nhấp một ngụm trà.
-Tôi ko yêu anh ta, anh ta cũng ko yêu tôi. Cuộc hôn nhân mà ko có tình yêu thì thực hiện nó làm gì.
-Ô, Huy, cháu ko thích Lâm nhà ta à, vậy ý trung nhân của cháu là ai_Ông cười, quay phắt qua đối diện với HUy khiến anh giật nảy người.
-A…dạ, cháu xin lỗi nhưng cháu ko thể yêu Lâm được, người cháu yêu là...._Huy nói chưa hết câu thì đã bị Hân cướp lời.
-LÀ con, con và HUy yêu nhau, xin cha hãy đồng ý.
-…Ông long nhìn họ một lúc, ông nhắm mắt ra chiều suy nghĩ.
Lâm ko nói gì, chỉ im lặng quan sát nhất cử nhất động của ông Long.
-Ko…._Ông Long mấp máy môi.
-CHA, xin hãy đồng ý. Nếu cha thực sự nghĩ cho con và Hân thì làm ơn hãy hủy hôn ước giữa con và HUy thay vào đó là hôn ước giữa Hân với Huy._Lâm nói với ông, rốt cuộc cô đã gọi ông Long là cha, tiếng gọi mà trong 16 năm nay cô chưa hề gọi. Thực ra trong thâm tâm của Lâm đã sớm tha thứ cho ông Long rồi chỉ là cô ko đủ can đảm để thốt nên tiếng gọi.
Ông Long trợn tròn mắt kinh ngạc, ông ko tin được vào tai mình. Con ông…con ông đã gọi ông là cha, thật sự đã gọi ông là cha. Ông mỉm cười hiền từ
-Ta đã nói gì đâu mà phản ứng dữ thế. Ko thành vấn đề, ta cũng đã nghĩ là cuộc hôn nhân này sẽ ko khiến con hạnh phúc nên đang xem xét lại, giờ thì tốt rồi. Hôn ước sẽ được lập lại cho Hân và HUy.
-Yê._Hân Huy và Lâm lộ rõ vẻ vui mừng.
-Lâm, con gọi ta thêm lần nữa được ko_Ông Long trìu mến nhìn Lâm, ông muốn chắc chắn rằng lúc nãy ông ko nghe lầm.
-…Cha…cha…_Lâm gọi.
-Ừ, con giá ngoan của ta_Ông Long xoa đầu Lâm, ánh mắt vui và mãn nguyện khôn tả. Cuối cùng Lâm đã tha thứ cho ông rồi.
.
.
.
_______Ngày hôm sau tại trường LUCIA SCHOOL______
HUỵnh…huỵnh…
-Lâm , sao chị bỏ lại em mà đi học trước một mình thế_Hân vội mở cửa, thấy Lâm đang ngồi nghe nhạc thì hét toáng lên.
-Đợi một con heo ngủ dậy rồi đánh răng, rửa mặt, chuẩn bị đi học thì chắc xong tiết 1 tôi mới tới được trường quá._Lâm thản nhiên nói.
-Chị dâu nói vậy là hơi quá rồi, làm gì mà xong một tiết, phải nói là gần xong 1 tiết mới đúng chứ_Huy ko những ko giúp Hân và vào cùng “hội” với Lâm trêu chọc Hân.
-Hức…2 người cùng bắt nạt em, HUy, cậu có đúng là bạn trai của tớ ko thế_Hân rơm rớm nước mắt, tỏ vẻ giận dỗi.
-Ko, tớ ko phải là bạn trai cậu._Huy tỉnh bơ trả lời.
Sôc…Hân chết đứng trước câu nói của Huy, và chưa đầy 5s sau bị HUy làm cho thêm một vố bất ngờ.
- Tớ ko phải bạn trai mà là chồng sắp cưới của cậu_Huy cười ma mãnh. Quả thật chọc Hân rất vui.
- Ư, đáng ghét_Hân thụi mấy cú vào lưng Huy vì cái tội chọc ghẹo cô.
- Này 2 tên kia, đừng có mới sáng sớm đã đóng phim tình cảm trước mặt toi_Lâm lên tiếng, thật ngứa mắt quá_Còn nữa, cái tên ngoại lai kia, ai cho cậu gọi tôi là chị dâu sớm thế hả, tôi đã nói là tôi hả Hân cho cậu chưa.
- Ây dà, thôi nào, đàng nào chả phải gọi, gọi bây giờ cho quen_ Huy phản lại
- Chị Lâm à, chị đang ghen tị với bọn em chứ gì, ko được tình cảm như bọn em_HÂn cười nói.
- Nani, tôi mà thèm ghen tị à._Lâm há hốc trước câu nói của Hân.
- Hân à, cậu nói vậy là sai rồi, có Phong kia kìa, chỉ là ko được thân thiết như chúng ta_Huy trêu ghẹo Lâm.
- Hai…hai cái tên kia, biến_Lâm đỏ mặt hét lên, đá văng cặp đôi tình tứ ra khỏi cửa lớp. “Chết tiệt tự nhiên nhắc đến Phong làm gì thế ko biết.”
- Ai da,Hân và Huy nói đúng tim đen nên cậu nổi giận à_Linh ko biết từ khi nào đã lù lù xuất hiện,
- Linh, cậu đừng chọc tớ nữa._Lâm đỏ mặt.
- Hì hì, à, cậu đi qua lớp Bảo với tớ ko, cùng đi xuống cantin đi._Linh hỏi Lâm
- Thôi qua làm gì.
- A à, có người ngại kìa, vậy là đúng rồi._Linh khích tướng.
- Tớ mà ngại à, đi thì đi
Vâng, bạn Lâm nhà ta đã mắc bẫy một cách hoàn hảo.
_______Tại lớp 11a1______
-Bảo, người iu tới tìm nè.
-Ô Ô, đây_Bảo cười tươi rói chạy ra_Linh, hiếm khi thấy cậu qua tìm tớ, nhớ tớ quá nên chịu ko nổi phải ko, chậc chậc.
-Khùng, tớ qua kêu cậu xuống cantin ăn cùng ko_Linh chôi, thực ra cô có nhớ Bảo chút xíu xìu xiu nhưng ko thừa nhận, nên kiếm cớ qua đây
Lâm thì ko nói gì, chỉ vô tình liếc vào lớp thì thấy Phong….đang cười nói với một cô gái, cô ấy rất dễ thương, toát lên vẻ dịu dàng nữ tính.
-Bảo, kia là ai thế, người mà đang nói chuyện với Phong ấy_Lâm hỏi, ánh mắt ko rời khỏi Phong và cô gái đó.
-À, là Tề Huyên, hoa khôi lớp tớ đó._Bảo thấy, cười mỉm nói.
-Ukm, cô ấy dễ thương thật, ak, 2 cậu xuống ăn đi, tớ muốn về lớp trước_Lâm nói xong liền bỏ đi ngay, ko kịp để 2 người họ lên tiếng nói câu nào nữa.
Linh và Bảo trố mắt nhìn nhau…Lâm sao thế nhỉ……chẳng lẽ…….
.
.
.
______Tại lớp 11a2_______
“Mình bị gì thế này, sao lai thấy khó chịu khi nhìn thấy 2 người đó vui vẻ với nhau chứ, nhưng phải công nhận là họ đẹp đôi thật, cô gái tên Tề Huyên đó đứng bên cạnh Phong nhìn hợp hơn mình đứng cạnh Phong nhiều……Thôi ko suy nghĩ nữa, chắc là do mình ko muốn mất thêm người bạn thân nên mới vậy, ukm, chắc chắn là vậy rồi”_Cứ thế Lâm tự trấn an mình rằng mình ko muốn thêm 1 người bạn thân có người iu (ích kỷ quá) mà ko hề biết rằng…..