Hãy Đợi Đấy... Anh Sẽ Bắt Em Nói Với Anh Rằng "Aishiteru"

Chương 12: Kí ức tái diễn




 “Anh yêu em,

Em cũng yêu anh,

Anh sẽ không bao giờ làm em buồn đâu,…….”

-Nói dối, tình yêu đẹp chỉ có trong truyện cổ tích, làm gì có chuyện hi sinh bản thân để người mình yêu được hạnh phúc chứ._Lâm nói trong phẫn nộ.

-Tại sao cô cứ bi quan như vậy._Phong nhìn Lâm với anh mắt buồn rầu.

-Hah, tại tôi bi quan hay là do đó là sự thật._Lâm

-Nếu vậy làm sao họ có thể viết nên những câu chuyện như vậy, chẳng phải do ngoài đời có hay sao._Phong

-Im đi, đồ đầu đá như anh làm sao hiểu những gì mà bọn tôi phải chịu chứ._Lâm nói rồi xoay người bước đi để lại Phong vẫn đứng đó.

-Rồi cô sẽ hiểu thôi._Phong nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của Lâm xa dần.

…..::::: Tua lại một lúc trước:::::….

-Anh lại qua lớp tôi làm gì?_Lâm nhíu mày nhìn bảo.

Ngày nào cũng vậy, giờ ra chơi, ăn trưa hay nghỉ giải lao 5 phút đều qua đây, đứng bên cạnh Linh, dù cho Linh có lạnh lùng, bỏ đi hay thậm chí là đánh anh. Anh vẫn đứng vậy, bên cạnh Linh. Giờ dù có làm gì anh cũng chỉ cười, Linh chỉ còn cách xem anh như không khí.

-Tại anh muốn gặp Linh ấy mà._Bảo cười

-Chẳng phải 45 phút trước anh đã qua hay sao?

-45 phút mà không có Linh dài như…….Hự…..

Linh đạp anh ngay bụng rồi lôi anh xềnh xệch ra cửa lớp, quăng ra ngoài như cô đang lôi một bao rác vậy.

-Sến súa, tôi đã nói rồi mà phải không, toi sẽ không thay đổi._Linh

-Anh sẽ làm anh thay đổi_Bảo nhìn Linh với ánh mắt quyết tâm.

Rầm… Cô đóng cửa lớp lại, mạnh tới mức sàn nhà rung chuyển.

-Anh sẽ khiến em thay đổi.

-Haizzz, mặt anh dày thật._Lâm trừng mắt.

-Hê, đẹp trai không bằng chai mặt mà._Bảo

-Công nhận mặt anh đẹp thật, bóng loáng không có mún nào nhở._Linh cười để lộ chiếc răng nanh tinh quái.

-Hê hê, em quá khen._Bảo cười hề hề, tưởng Lâm đang khen mình.

-Ờ, không có mụn nào chứng tỏ mặt anh dày như da trâu ấy  nhỉ._Lâm

Sốc……ngả đạn

-Nô lệ, đi với tôi ra sân sau tí được chứ._Lâm quay sang Phong

-Làm ơn đừng có kêu tôi là nô lệ nữa.

-Ờ, vậy đầu đá.

-Hai phái._Phong cười đắc thắng.

-Đừng có cười nhiều quá, coi chừng đá “rớt” đó.

-Cô cô…_Phong không nói nên lời, dám nói vậy với bổn thiếu gia.

.

.

-Có chuyện gì.?_Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

- Anh có nghĩ là Bảo thật lòng với Linh không._Lâm

-Tôi không biết, bình thường Bảo hẹn hò rất nhiều cô, nhưng thái độ vậy với Linh là lần đầu.

-Anh nói với Bảo hãy tránh xa Linh ra, tôi không muốn chuyện đó lặp lại thêm lần nữa._Lâm nhìn vào khoảng không, gương mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

-Linh không phải là con nít, cô ấy tự khắc biết làm gì, Bảo cũng vậy. Giả sử sau này, họ yêu nhau thì cô sẽ nhất quyết ngăn cản ư?

-Hah, anh dám khẳng định vậy à, lỡ Bảo chỉ mang lại đau khổ cho Linh thôi thì sao._Giọng Lâm ngày càng đáng sợ hơn, như đang đe dọa.

-Nếu đã yêu, chắc chắn Bảo sẽ không để Linh phải khóc._Phong

Lâm nghe được vậy xông tới túm áo Phong, giận dữ.

.

.

.

.…….::::::: quay lại thực tại ::::::::…….

Lâm bước đi trên hành lang dài. Ánh sáng sẽ không bao rọi tới tâm hồn cô thêm một lần nào nữa.Bây giờ, cô sẽ không khóc nữa, sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương bạn cô và cả bản thân cô nữa, cô sẽ phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn bây giờ.

-Anh còn đi theo tôi làm gì._Lâm lên tiếng, không cần xoay đầu lại nhưng cô biết đó là Phong

-Tôi nghĩ cô sẽ……, à không , tôi nghĩ tôi đi một lúc rồi cô mang cái máy ghi âm ra dọa , bắt tôi tới đây ngay thì mệt lắm._Phong sợ sẽ khoc nên đi theo xem thế nào.

-À à, đừng lo, 3 tháng sau tôi sẽ xóa, bây giờ cứ làm nô lệ cho tôi đi._Lâm

Bỗng có tiếng bước chân vội vã, gấp gáp ngày càng tới gần cô hơn.

-Lâm, Linh bị mấy cô bạn gái của Bảo đánh trong lớp học kìa_Cô bạn cùng lớp mặt mày tái mét.

-Sao mấy người không cản họ hả_Lâm túm lấy vai cô bạn lay mạnh.

-Tại …tại họ dọa nếu ngăn cản thì đánh đến chết, với lại cửa bị khóa rồi._Cô bạn sợ hãi khi thấy lâm như vậy.

-Khốn nạn, Bảo đâu.

-Mình không biết… A

Không nghe cô bạn nói hết, Lâm lao ngay về lớp, Phong cũng chạy ngay sau Lâm “ Bảo, mày làm cái quái gì vậy hả”

“Tôi đã nói là tôi  không biết,

Mày còn trả treo à

Cô ta thật ngu ngốc……………..”

Bao nhiêu kí ức ngày hôm đó tái hiện ngay trước mặt Lâm. Cô sẽ không tha bất kì kẻ nào dám làm vậy với Linh thêm một lần nữa. Lâm nghiến răng ken két, vẫn cắm đầu cắm cổ hướng đến lớp 11a2.

>>>>>11a2

Mọi người đang đứng ngoài lớp, mặt căng thẳng, có mấy bạn nữ rơm rớm nước mắt. Họ càng căng thẳng hơn khi thấy Lâm, bây giờ họ cảm thấy cô thật đáng sợ, ở cô toát lên vẻ nguy hiểm mà trước nay chưa từng có, bất giác lùi lại, rẽ hướng cho Lâm.

-Lâm, cửa bị khóa rồi, để tôi đi tìm bảo vệ._Phong chạy tới thử mở cửa nhưng đã khóa.

Lâm nhìn vào trong, thấy Linh đang bị day tóc, ăn tát nhưng vẫn không khóc.

-Tại mày, tại mày mà anh Bảo bỏ tao, tại mày tất cả là tại mày._Cô ả day tóc Linh hét lên.

Kèm theo đó là tiếng bạt tai.

Lâm nghiến răng, tay nắm chặt.

-Không kịp đâu, mấy người tránh ra 5m khỏi cánh cửa._Lâm mặt tối sầm.

-Ơ,  cậu tính làm gì._Mọi người nhốn nháo.

-NHANH LÊN._Lâm không kiềm được, hét lên. Dám giữa ban ngày , giữa mọi người đnáh Linh,  xem ra chán sống rồi.

Bất giác mọi người lùi lại đúng như Lâm nói.

Lâm lấy đà, hít sâu rồi 3s 2s 1s Lâm bay vút lên, hai chân cô khép lại đạp vào cánh cửa đã khóa.

Rầm…..rầm.xoảng  .xoảng…. Tiếng cánh cửa và mảnh kính vỡ vụn trong sự hoảng hồn của mọi người kể cả Phong



~~~~~~~~~~~~~~~