Trình Mẫn không muốn tốn thêm thời gian ở lại phòng vệ sinh nữa nên sau khi sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn độn thì chuẩn bị quay về.Mở cửa ra, đập vào mắt là một chiếc thảm được trải dọc theo hành lang.
Ánh đèn trong hành lang sáng choang, bốn phía yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng người, phải đi về phía trước thêm chút nữa mới nghe được âm thanh huyên náo.Cô có tâm sự nên không để ý có người đi theo mình.
Cho đến khi đi qua một ngọn đèn hình thoi mới tình cờ phát hiện ra bên cạnh có một bóng người như ẩn như hiện, bấy giờ cô mới đột ngột bừng tỉnh.Người đàn ông sau lưng nhìn cô cười, hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Trước đây em đâu có lơ mơ như vậy.”Người đàn ông kia tuấn tú tao nhã, đôi mắt như hoa đào, đuôi mắt hơi vểnh lên, trên mặt luôn mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn sơ thì cứ tưởng đây là một người hiền hòa.
Nhưng Trình Mẫn đã sống chung với anh ta một khoảng thời gian nên cô biết rõ người đàn ông này hoàn toàn không phải là loại người có thể cho bạn cảm giác như đang tắm gió xuân đâu.Trình Mẫn hơi nghi ngờ có phải mình quá phong lưu hay không mà sao đi đâu cũng có thể gặp lại bạn trai cũ.
Suy nghĩ kỹ lại cô cũng không phải loại người đa tình gì, số bạn trai cũ có thể đếm trên đầu ngón tay cho nên chỉ có thể nói là do không đúng lúc thôi.
Chỉ có điều cho dù chạm mặt thì cô cũng chả muốn để ý tới anh ta.
Một mặt là cô và anh ta đã chia tay lâu rồi, chẳng qua chỉ qua lại với nhau có ba tháng ngắn ngủi thôi nên chắc chắn không có chuyện nhớ đến tình xưa nghĩa cũ đâu; mặt khác là nếu để Lục Hạo Nam bắt gặp thì không biết anh sẽ nghĩ thế nào nữa.Trình Mẫn quyết định xem anh ta như người lạ, nhấc chân định đi.
Ai ngờ dáng vẻ không quan tâm của cô lại khiến cho người đàn ông kia càng hưng phấn hơn.
Anh ta giơ tay ngăn cô lại, thản nhiên hỏi: “Gặp lại bạn trai cũ sao không chào hỏi thế?”Cô cố kìm chế tính tình, lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Làm ơn nhường đường giùm.”Anh ta né người nhường đường thật nhưng vào lúc Trình Mẫn tiến lên trước thì giơ tay kéo cô ôm vào lòng, cùng lúc đó, bàn tay khác cũng giao du trên người cô, nhìn có hơi mập mờ.Trình Mẫn nổi giận, hung hăng dẫm lên chân anh ta một cái, Đáng tiếc hôm nay khi ra cửa cô mang giày đế bằng nên đạp không đau chút nào.
Anh ta nở nụ cười thờ ơ giống như đang trêu ghẹo một con thú cưng.
Bàn tay ở trên người cô tăng thêm lực khiến cho cô không thể giơ tay lên được.Cô tức giận quát: “Anh có bệnh hả? Buông tôi ra.”Trong lời nói của người đàn ông có ý giễu cợt: “Có mới nới cũ, em đúng là người phụ nữ tuyệt tính mà.
Chẳng qua cũng phải thôi, nếu em không phải loại phụ nữ này thì sao lúc trước khi ở bên tôi thì giả vờ thanh cao còn bây giờ lại không chờ nổi mà muốn leo lên giường của Lục Hạo Nam chứ?”Anh ta vừa nói xong, Trình Mẫn lập tức nhớ lại chuyện cũ.
Khi cô và Lục Hạo Nam lên giường lần đầu tiên thì cô và Khúc Ngôn Trạch cũng sắp chia tay rồi.
Lúc ấy cô đã nói ra lời đó mấy lần rồi mà anh ta vẫn không đồng ý.Lý do chia tay của cô rất đơn giản, đó là vì tính cách không hợp.
Khúc Ngôn Trạch ngày nào cũng có cớ để gây gổ với cô, nếu không phải là vì cô đi ra ngoài với người khác giới thì cũng là vì váy cô quá ngắn.
Mà điều khiến cô thấy phiền hơn chính là ngày nào anh ta cũng phải đến kiểm tra.
Và những thứ này ở trong mắt Trình Mẫn chính là cố tình gây sự.
Không phải cô không hiểu khi yêu thì ai cũng muốn chiếm làm của riêng nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ, chứ nếu giống như anh ta thì cô nuốt không vô.Trong khoảng thời gian đó, Trình Mẫn vì chuyện này mà cảm thấy phiền chết đi được.
Cô không chịu đựng được khi Khúc Ngôn Trạch cứ dày vò mình.
Ngay đúng lúc ấy lại gặp sắc nổi lòng tham nên cứ thế làm theo ý mình mà ngủ với Lục Hạo Nam luôn.
Sau này, do Trình Mẫn thấy sợ nên không tùy tiện chấp nhận một mối quan hệ lâu dài nữa, quen nhiều bạn trai như thế mà bệnh người nào cũng giống nhau như đúc.
Cô rất ghét mấy tật xấu trên người đám đàn ông và cũng cảm thấy chúng rất phiền.Trước khi cô và Lục Hạo Nam lên giường thì cô cũng chưa hoàn toàn biết rõ về thân thế của đối phương.
Hay nói cách khác, cô không phải vì quyền thế nên mới ở bên anh mà là do cô khá nông cạn nên chỉ mê sắc đẹp của anh thôi.
Sau này khi biết rồi thì cô cũng rất biết điều, không kiểu cách và luôn biết thời biết thế.
Tất nhiên Khúc Ngôn Trạch đã phân rõ lợi hại trong mối quan hệ này, dù gì Trình Mẫn cũng chả quan trọng là bao trong mắt anh ta nên chắc chắn anh ta sẽ không vì cô mà làm mất lòng Lục Hạo Nam.
Anh ta cứ dính lấy không chịu buông chẳng qua là vì muốn gây rối thôi.
Cho nên khi cô nói lời chia tay một lần nữa thì không gặp phải nhiều trở ngại.Trình Mẫn nghĩ tới tính tình của anh ta nên lập tức bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Nếu đã biết thì còn ôm tôi làm gì?”Anh ta “ơ” một tiếng, nghe có vẻ rất nghi ngờ: “Không phải em thích chơi trò yêu đương vụng trộm lắm ư? Hửm?”Chuyện đã lâu như vậy rồi nên Trình Mẫn không tin anh ta phải đợi đến tận bây giờ mới bung ra nên hiển nhiên là đang lấy cô làm trò cười.
Cô bèn cảnh cáo anh ta: “Anh ấy đang đợi tôi.”Khúc Ngôn Trạch cười nhạo một tiếng, có vẻ rất khinh thường lời của cô.
Anh ta vuốt ve vành tai của cô, khi ngón tay đụng phải hoa tai tua rua thì thờ ơ bảo: “Chẳng lẽ em cho rằng hắn ta nghiêm túc với em à? A Mẫn, từ bao giờ lại trở nên ngây thơ như vậy?”Trêu đùa cô còn chưa đủ, anh ta lại nói tiếp: “Em nghĩ tôi với hắn khác nhau sao?”Trình Mẫn quả thật muốn trợn trắng mắt, vào lúc này mà anh ta còn muốn tâng bốc bản thân nữa, không nói đến những cái khác, chỉ riêng dáng dấp của Lục Hạo Nam thôi cũng đẹp hơn anh ta nhiều.
Trình Mẫn vốn không muốn làm lớn chuyện nhưng người đàn ông này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Cô nhân lúc anh ta không để ý thì thúc cùi chỏ vào bụng anh ta, sau đó thừa lúc anh ta bị đau thì né ra xa.
Cô híp mắt, nói với vẻ khinh thường: “Anh nghĩ anh xứng để so sánh với anh ấy hả?”“Gì cơ?” Anh ta cũng không bực tức mà thản nhiên chờ cô nói tiếp.Trình Mẫn sửa sang lại nếp nhăn trên váy nhân tiện chuẩn bị lời muốn nói.
Hồi lâu sau, cô mới nhìn anh ta với vẻ khiêu khích: “Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, chỉ bàn về quyền thế địa vị và vẻ bề ngoài thôi thì tôi nên chọn ai chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tôi ham hư vinh lại tuyệt tình, anh biết rõ mà.
Đã như vậy rồi thì cái gì đã thôi thúc anh nói ra mấy lời đó thế?”Khúc Ngôn Trạch biết miệng lưỡi Trình Mẫn rất trơn tru, vừa có thể khiến người ta cực kỳ vui sướng nhưng cũng có thể làm người ta cực kỳ tức giận.
Nhưng anh ta không hề cảm thấy tức tối vì những lời này mà trái lại thấy hết sức hứng thú.Trình Mẫn biết những lời này không thể kích thích được anh ta bởi vì người này bẩm sinh có hơi biến thái, cô càng như vậy anh ta lại càng hưng phấn hơn.
Cô vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, chỉ muốn mau mau giải quyết xong mối phiền phức này chứ nếu ở lại quá lâu thì còn phải viện lý do để ứng phó với Lục Hạo Nam nữa.
Thế là cô bảo: “Anh ấy đối với tôi là thật hay giả cũng không đến phiên anh tới nói cho tôi biết.”Khúc Ngôn Trạch nhìn cô, đôi mắt đào hoa chứa ý cười, giống như say mà lại không phải say: “Em động lòng rồi?”Ngay cả mí mắt cô cũng không thèm nhấc lên mà chỉ nói: “Liên quan tới anh à?”Anh ta càng cảm thấy thú vị hơn.
Tối nay tình cờ gặp lại Trình Mẫn, lại bắt gặp cô và Lục Hạo Nam như keo như sơn nên mới nảy sinh chút tâm tư.
Anh ta nói: “Tôi chỉ tốt bụng khuyên em thôi, em nhắm mình có thể ở bên hắn ta bao lâu chứ?”Trình Mẫn sao có thể không biết thói xấu của anh ta.
Đáng tiếc, cô cũng không phải loại người tốt lành gì, người nào càng ép cô thì cô càng không muốn nhịn nên không nhanh không chậm bảo: “Không cần anh bận tâm.
Tôi không biết tôi có thể ở bên anh ấy bao lâu nhưng tôi chỉ biết là dù chỉ có một giây tôi cũng không muốn ở cạnh anh nữa.”Khúc Ngôn Trạch hiểu tính cô, chỉ cần không có tình cảm thì lời khó nghe hơn cô cũng nói ra được, vẫn luôn phách lối như thế.
Không, do bây giờ đã có chỗ dựa nên cô càng phách lối hơn nữa.
Đương nhiên anh ta không muốn gây hấn với Lục Hạo Nam bởi vì Lục Hạo Nam dẫn cô tới đây thì đã cho thấy ít nhất giữa bọn họ thật sự có chút chân tình rồi.
Chỉ có điều, nói tới nói lui thì tình cảm là một chuyện còn lợi ích lại là một chuyện khác, thế nên anh ta không tin giữa Lục Hạo Nam và Trình Mẫn sẽ có tương lai.
Huống chi cô gái này rất ương ngạnh, ngoài miệng thì nói mình ham hư vinh nhưng thực tế là cô không thể thích ứng nổi với cái thế giới này.Trình Mẫn muốn bước qua thì nghe thấy anh ta nói: “Trình Mẫn, hắn không hợp với em.”Cô khinh, có hợp hay không cũng không đến lượt người ngoài lên tiếng: “Vậy thì ai mới hợp với tôi? Giữa tôi và anh ấy không tệ như anh nghĩ đâu.”Từ đầu đến giờ Trình Mẫn không hề phát hiện ra cô luôn miệng bênh vực Lục Hạo Nam và tin tưởng anh từ tận đáy lòng.
Nhưng Khúc Ngôn Trạch thì nhìn ra được nên anh ta cảm thấy rất quái lạ, Lục Hạo Nam có thể làm cho người phụ nữ này động lòng đúng là có bản lĩnh.
Nhắc tới chuyện này, anh ta lại thấy khó chịu, dù gì anh ta đúng là bị Trình Mẫn đội nón xanh mà.
Anh ta đã quản chặt như vậy mà cô cũng hay thật, anh ta còn chưa được chạm qua thì đã bị người đàn ông khác nhanh chân giành trước rồi.
Chỉ là vì người đàn ông mà cô đã ngủ cùng không phải người bình thường nên anh ta không dám so đo thôi.Trình Mẫn không để ý đến anh ta mà nhanh chóng rời đi.Lúc cô trở lại bên cạnh Lục Hạo Nam thì Lục Cảnh Hàng đã không còn ở đây nữa mà chỉ có vài người đàn ông trung niên lạ mặt đang trò chuyện với anh.
Có vẻ Lục Hạo Nam không có tâm trạng nên chỉ nói vài câu khách sáo liền đuổi người đi.
Anh quay đầu lại hỏi Trình Mẫn: “Sao đi lâu thế?”Trình Mẫn đã sớm nghĩ ra lời giải thích.
Cô sẽ không nói thật, dù gì Lục Hạo Nam cũng không biết Khúc Ngôn Trạch nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Thế là cô đáp: “Rớt đồ nên phải tìm một lúc lâu.”Theo lý mà nói anh sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ này nhưng ánh mắt anh lại dừng trên mặt cô và hỏi: “Tìm được chưa?”Cô gật đầu: “Tìm được rồi.”Anh hỏi tiếp: “Là hoa tai à?”Trình Mẫn lúc này mới thấy không đúng, cô sờ lỗ tai mới biết hoa tai tua rua đã không còn ở đó nữa.
Cô đoán có lẽ nó đã rơi vào lúc cô và Khúc Ngôn Trạch dây dưa với nhau rồi.
Chuyện đã tới nước này cô chỉ đành nhắm mắt phủ nhận: “Không phải, là son môi.”Lục Hạo Nam lẳng lặng nhìn cô, tròng mắt anh thâm trầm như biển, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.Trình Mẫn vốn đang nói dối anh nên khi bị anh nhìn như vậy thì khó tránh khỏi chột dạ, hỏi: “Sao vậy?”Anh cầm cổ tay Trình Mẫn rồi từ từ trượt xuống nắm lấy tay cô.
Bàn tay cô vẫn ấm áp như trước nhưng mà anh lại cảm nhận được nó đang cứng ngắc.
Tuy nhiên, anh chỉ nhìn cô chằm chằm mà không nói thêm gì nữa..