Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 58




- Không liên quan đến cậu, nhưng nếu tôi đoán không nhầm thì người đàn ông phụ bạc trong câu chuyện trên chính là… cha của tôi. - Giọng nói của Duy Phong lướt qua như gió thoảng, nó bàng hoàng quay sang nhìn cậu ta, nếu sự thật là vậy thì…

Một tràng cười lớn nổ ra, Lưu Ly lại gần Duy Phong và vuốt nhẹ lên má cậu.

- Thật quả không hổ danh con trai của ông ta, cả hai cha con các người đều thông minh và xảo quyệt như nhau. – Ánh mắt cô ta chĩa thẳng vào người Phong những tia nhìn căm phẫn, đôi đồng tử vằn lên những tia máu đỏ đáng sợ, tràn ngập hận thù, nước mắt ứ đọng nơi khóe mắt như bị dồn ép không thể trào ra.

Trước mắt Lưu Ly hiện lên hình ảnh một đứa trẻ năm tuổi đang kêu gào thảm thiết gọi mẹ, người phụ nữ quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp tiều tuỵ và hốc hác, đôi mắt to đen láy phảng phất một nỗi buồn vô hạn đang nhìn nó đầy trìu mến, khuôn miệng hé nở một nụ cười. Trong phút chốc, tất cả bỗng tan biến vào hư không, và đó là lần cuối cùng đứa trẻ còn được nhìn thấy nụ cười của mẹ nó.

- Chính gia đình các người đã hủy hoại cuộc đời của bà ấy, chính các người đã cướp đi người mẹ thân yêu nhất của tôi, giờ đây tôi sẽ cho người đàn ông đó nếm trải mùi vị mất đi người thân là như thế nào, tôi sẽ khiến cho ông ta phải sống đau khổ, day dứt đến hết quãng đời còn lại vì những gì mình đã gây ra!

- Tôi biết cha tôi đã gây ra đau khổ cho mẹ con cô, tôi chấp nhận chịu tội thay ông ấy. Nhưng Zen không có tội, hãy thả cô ấy đi.

- Thả cô ta ra để đi gọi người đến cứu ngươi à? Ta không ngu ngốc đến thế đâu. Chỉ trách cô ta xui xẻo dính vào ngươi để phải chịu chung kết cục này thôi.

- Không! - Tiếng hét đớn đau của Zen khiến ai cũng phải giật mình ngoái nhìn, nước mắt ướt đẫm hai hàng mi, nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:

- Sao lại như vậy? Hai người chẳng phải là anh chị em sao? Sao lại đối xử với nhau như vậy? Ân oán của đời trước tại sao đời sau lại phải gánh chịu, cứ thế này đến bao giờ mới kết thúc đây?

Những lời Zen nói quả có tác động đến Lưu Ly, một thoáng phân vân ẩn hiện trong đôi mắt ấy, nhưng rồi lòng hận thù quá lớn đã dập tắt chút hy vọng nhỏ nhoi của nó, cô ta trừng mắt hét lớn:

- Cô thì biết gì mà nói! Một người sống trong gia đình hạnh phúc như cô làm sao hiểu được nỗi đau bị người được gọi là cha bỏ rơi ngay từ khi mới lọt lòng và nỗi đau mất mát người thân mà tôi phải gánh chịu! Đây là chuyện ân oán giữa chúng tôi, hôm nay nó sẽ được kết thúc tại đây!

Nói rồi cô ta phẩy tay ra lệnh:

- Cởi trói cho cậu ta!

Một trong hai tên bắt cóc tiến lại gần và cởi trói cho Phong. Cậu xoa xoa bàn tay cứng đơ lại vì bị trói khá lâu.

- Nhặt con dao dưới đất lên!

Duy Phong từ từ cúi xuống nhặt lấy con dao đã xuất hiện dưới chân mình lúc nào không hay, ánh dao sáng lóa, lạnh lùng như lưỡi hái tử thần đang mỉm cười với cậu.

- Cậu còn nhớ trò chơi phóng dao đã dạy cho tôi chứ? Tôi vẫn còn nhớ đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi đó tôi đang khóc vì bị bạn bè bắt nạt vì là đứa trẻ không cha không mẹ. Cậu đã nói rằng mỗi khi buồn thì hãy giải tỏa những ấm ức sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Hôm nay tôi sẽ dùng nó để chơi một trò chơi với cậu.

- Thì ra có ngày nó lại hữu dụng như vậy! – Phong cảm thấy nực cười khi chính trò chơi cậu đã dạy cho Lưu Ly để xả stress, hôm nay lại có thể lấy mạng cậu.