Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chương 57




- Các... các người định làm gì? – Zen lắp bắp, trong giọng nói của nó lộ rõ vẻ sợ hãi. Trong khi đó tên Phong vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, sao hắn còn có thể cười được cơ chứ! Hai tên sát thủ mặt lạnh như tiền, không hề động lòng trước vẻ đáng thương của Zen, chúng tiếp tục lôi bọn nó đi mà không nói rõ mục đích: "Đến nơi rồi sẽ biết." Càng đến gần, mọi thứ càng rõ rệt, bên bờ vực, có một dáng người mảnh mai trong bộ đầm trắng đang đứng quay lưng lại với bọn nó, mái tóc dài với tà váy trắng tinh khôi bay bay trong gió càng làm tăng thêm dáng vẻ cô độc và yếu ớt.

- Người cần đến đã đến rồi! - Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ người đứng trước mặt khiến cơ thể nó như có dòng điện chạy qua, giọng nói quen thuộc này...

Người con gái từ từ quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp dần hiện rõ sau màn sương mờ ảo, đôi mắt sắc sảo lạnh lùng nhìn thẳng vào nó, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

- Quả đúng là cô, Lưu Ly. Hoá ra lúc gặp cô trước căn nhà gỗ đó không phải là nhìn nhầm. – Duy Phong nở một nụ cười mỉa mai đầy chua xót.

- Tại sao cô lại làm vậy? – Zen đau đớn cất cao giọng, mặc dù bình thường không ưa Lưu Ly nhưng nó không bao giờ có thể ngờ nổi cô ta lại bày ra những trò này. Ánh mắt sắc lạnh quét qua người khiến Zen cảm thấy rùng mình, nó chưa bao giờ thấy Lưu Ly đáng sợ như thế này, đây mới là con người thực của cô ta? Lưu Ly cười lớn trước câu hỏi của nó, giọng nói chất chứa đầy sự bi ai, phẫn nộ:

- Tại sao tôi lại làm vậy ư? Trước sau gì các người cũng sẽ chết, vậy được, để tôi nói cho các người biết. Đúng, chính tôi là kẻ đã thuê hai tên côn đồ đó thanh toán các người, chính tôi đã bày trò thử thách đến ngôi nhà ma để dụ các người đến đây. Để đạt được mục đích, tôi đã gia nhập Ghost, cố tình tiếp cận để lấy được lòng tin của Duy Phong, bên cạnh đó, tôi đã bày trò để hạ thấp thanh danh của cậu ta, để ai cũng nghĩ Ghost là nơi quy tập những phần tử xấu xa nhất, đồi bại nhất và đặc biệt là kẻ cầm đầu. Chắc các người đang thắc mắc lắm đúng không? Để tôi kể cho các người nghe một câu chuyện…

Cách đây hai mươi năm, có một cô gái vì yêu một chàng trai mà bất chấp sự phản đối của gia đình, bỏ nhà ra đi theo chàng trai đó. Khi đó, chàng trai đã thề non hẹn biển rằng sẽ mãi mãi yêu cô và không bao giờ rời xa cô khiến cô hết mực cảm động và trao cả trái tim mình cho chàng trai. Một thời gian sau, đứa con gái đầu lòng của hai người chào đời, cùng lúc đó người con gái phát hiện ra người đàn ông mà mình yêu thương bấy lâu đã lừa dối mình khi anh đã có vợ và một đứa con trai. Lời thề năm nào của người con trai như những bọt bóng xà phòng, càng lung linh đẹp đẽ bao nhiêu thì lại càng mong manh dễ vỡ bấy nhiêu. Sau bao năm xem cô như thú vui qua đường, ông ta quyết định rời xa mẹ con cô và trở về với tổ ấm vốn có của mình. Quá đau đớn vì bị phản bội, vài năm sau, cô giao con cho một người bạn nhờ chăm sóc và gieo mình xuống vách núi tự vẫn. Nơi các người đang đứng chính là nơi năm xưa cô gái đã quyên sinh. Và cô gái trong câu chuyện trên chính là... người mẹ quá cố của tôi.

Sau khi nghe câu chuyện của Lưu Ly, nó nhận ra có thứ gì đó ươn ướt hai bên gò má, thì ra nó đã khóc lúc nào không hay, không ngờ cô ta lại có một quá khứ sầu thảm như vậy. Nhưng có một điều nó vẫn không sao hiểu nổi:

- Việc này có liên quan đến tôi và Duy Phong ư?