Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 45: Tưởng gần nhưng lại hóa xa xôi




Đợi cho Thụy Phương lên lầu hẳn, không còn nghe thấy tiếng cáu gắt, bực bội nữa, Mark mới đi đến ngồi xuống cạnh Alice:

- Có đau không?

Mái tóc rối bời xõa đầy ra trán đã được ai đó vén lên nhẹ nhàng, Alice lập tức nắm lấy phần cổ tay kia:

- Mark, làm ơn đừng xử lý tôi...

- Tính cách thiếu gia trước giờ đâu phải cô chưa từng biết?

- Tôi sợ lắm, Mark, làm ơn! - Alice gục mặt xuống đôi đầu gối và bắt đầu khóc nức nở.

Mark luôn lo lắng mỗi khi nghĩ đến việc này. Cái giá của việc phản bội thiếu gia Thụy Phương là rất lớn. Nhẹ nhất thì bị đánh, bị rạch mặt để vết sẹo đó đi theo họ suốt đời. Nặng thì sẽ nhờ tiếng tăm của Thụy Phương mà tước hết tài sản, rồi khiến cho họ thân bại danh liệt, cái ranh giới của việc sống không bằng chết chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Đang suy nghĩ thì Mark lại bị tiếng khóc của Alice làm cho bừng tỉnh. Đối với cô gái này làm sao anh có thể xuống tay được chứ?

- Alice, cô đừng khóc, sẽ không tốt cho đứa nhỏ đâu.

-... - Cô ngước mặt lên nhìn Mark, có cái gì đó đang nghèn nghẹn nơi cổ họng, và có chút nhói đau.

- Tôi sẽ tìm cách để xin giảm nhẹ hình phạt giúp cô. Chắc thiếu gia sẽ vì con của tôi mà nể mặt. - Mark đưa tay lau nước mắt cho cô, đứa nhỏ này anh rất yêu nó.

Nó là con của anh, chắc chắn rồi. Và anh sẽ cùng cô bắt đầu cuộc sống mới, từ từ vun đắp tình cảm cũng không vấn đề gì.

- Tôi sẽ cưới cô. Ngoan, đừng khóc nữa - Mark dang rộng cánh tay để Alice ngả vào vai mình - Cả tôi, cô và đứa nhỏ sẽ là một gia đình.

Câu nói này là cả một sự hứa hẹn, cả một tình yêu. Và, cũng là cả một cuộc đời.

Nhưng tiếc là, mọi chuyện không đơn giản như anh vẫn nghĩ. Nó không giống như trang giấy xinh đẹp, trắng tinh, không một vết trầy...

- Đứa nhỏ? Haha - Alice cười chua chát - Cuối cùng thì anh cũng biết đến sự tồn tại của nó rồi sao?

Nhưng có phải là muộn màng quá không?

- Cô cười như vậy, là có ý gì?

- Nó làm sao có thể xuất hiện trên đời này nữa chứ? - Alice như vô thức, cười lên như điên dại.

- Cô mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Mark nắm lấy hai bả vai cô, mất bình tĩnh hét lớn.

- Để có thể bắt đầu cuộc sống mới với Thụy Phương, tôi đã bỏ đứa nhỏ!

Nhưng tiếc là hôn nhân không thành, cả đứa con cũng không còn nữa...

- Quá đáng! - Mark không kiểm soát được nên vung tay tát Alice một cái - Tại sao lại lấy con tôi ra để thỏa mãn tham vọng của mình?

Anh trừng mắt, sau đó tiếp tục dùng tay bóp cổ Alice. Thực sự là muốn một phát bóp chết cô ả này.

Chỉ tiếc là, anh không làm được. Vì anh đã trót yêu cô gái trước mặt này đây...

- Đứa nhỏ cũng không còn nữa, tôi cũng không cần phải ở bên anh. Có thể xem xét để tôi rời đi rồi chứ?

Mục tiêu ở cạnh Thụy Phương đã bất thành, cô làm gì còn lý do để ở lại?

Chỉ mong Mark thương tình, đừng xuống tay quá nặng, để cô rời đi thật xa nơi này, rồi bắt đầu một cuộc sống mới.

Từ đầu đến cuối, trái tim tham vọng ấy chưa hề có anh...

- Mau cút đi cho tôi! - Mark từ từ buông thõng hai tay, vô lực ngồi xuống sàn.

Ai đó như nghe được lệnh vội vã chạy ra ngoài, ngay cả hành lý cũng không thèm mang theo.

Còn mình anh ngồi trong căn phòng rộng lớn, đau đớn quá. Tình yêu của anh không đủ lớn bằng sự tham vọng kia, con anh không đủ quan trọng bằng cái hư danh Đệ nhất Thiếu Phu nhân của Tần gia này.

Tình yêu mà chàng vệ sĩ ấy hết mực ươm mầm, vun vén chưa từng có ai biết đến, và chắc cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà đáp lại đâu.

Đứa nhỏ con của anh, nó trông như thế nào nhỉ?

*

- Thuần~ anh đói... - Trong một căn phòng nào đó, có người nũng nịu đòi ăn.

- '...' - Cô gái liền đưa cho anh một cốc sữa, còn nóng nguyên.

- Uống sữa á? - Thụy Phương ra sức lắc đầu - Sao anh có thể uống thứ này cho được?

- '...' - Diễm Thuần im lặng, có chút không vui, định mang ra ngoài.

Từ đầu đến cuối vẫn không hề ra hiệu với anh một câu. Mặc cho ai kia cố tìm cách nũng nịu.

- Thôi... - Anh vội lấy lại cốc sữa - Anh uống, sẽ không cằn nhằn nữa.

Gương mặt Diễm Thuần có chút dãn ra. Thế là dòng sữa chạm hết vào môi anh rồi vơi cạn. Sau đó cô giúp anh nằm trở lại giường.

Lúc nãy bác sĩ có nói vết thương kia không thể làm động, anh cần được nghỉ ngơi nhiều hơn...

Có ai thấy được sự sốt ruột kèm theo vài phần lo lắng trong lòng Diễm Thuần khi chứng kiến cảnh bác sĩ khâu lại từng mũi kim cho chàng trai trước mặt này không?

Dù cho trước đó có hận, có căm thù nhưng bây giờ cũng đã nguôi ngoai một chút. Thấy anh bị đau, vết thương bị tươm máu làm sao cô có thể yên lòng?

Vì đó là Huy... Phải không?

- Em đi đâu vậy? - Thấy Diễm Thuần chuẩn bị mang gối và chăn đi đâu đó, anh ngồi bật dậy, hỏi ngay.

- 'Nằm im đi chứ!' - Cô giật mình ra hiệu - 'Tôi đi ra ngoài!'

- Sao lại phải ra ngoài?

- 'Ngủ...'

Đúng rồi, bây giờ Diễm Thuần chưa thể chấp nhận sự thật này một cách trọn vẹn nên mới đâm ra đề phòng, né tránh Thụy Phương.

- Không cần! - Anh bước đến ôm lấy số gối và chăn từ tay Diễm Thuần - Nếu phải ra ngoài ngủ, thì người đó là anh!

- 'Thiếu gia...'

- Được rồi, ngủ sớm đi nhé! Yêu em... - Nói rồi Thụy Phương thu cả mớ hỗn độn ấy vào người và đi ra ngoài.

Cảm giác kỳ lạ quá, cứ như là rất quen thuộc rồi. Diễm Thuần đứng nhìn theo bóng lưng anh mà im lặng. Rõ ràng, cách cư xử đó là của Huy.

Nhẹ nhàng, tự nhiên mà có chút vụng dại...

Có tiếng khép cửa nhẹ nhàng nhưng lại không có tiếng bước chân rời đi. Lẽ nào...

Qua khe cửa phía dưới, Diễm Thuần thấy bóng dáng Thụy Phương đang loay hoay trải tấm chăn ra và nằm xuống. Tại sao anh lại ngủ ngoài kia?

Không nghĩ ngợi nhiều chi nữa. Thiếu gia muốn làm gì thì tùy anh vậy.

Thế là Diễm Thuần đi ngủ sau đó. Nhưng đôi mi mắt xinh đẹp kia vẫn không thể nào khép lại. Có một nỗi lo lắng không tên, vô hình luôn thường trực trong tim cô gái nhỏ.

Người kia ngủ ở ngoài, chắc sẽ lạnh và cô đơn lắm. Hãy cho phép một lần, cho cô được nghĩ người đó vẫn là Huy...

Trong đêm khuya tịch mịch ấy, có bóng dáng của Diễm Thuần lặng lẽ trải chăn gần cửa và nằm xuống.

Bên kia, có tiếng người khẽ thở dài, chắc là do ngủ mơ:

- Thuần, thực xin lỗi em...

Cô nghe thấy chứ. Loại âm thanh đó như chiếc kim khâu sắc nhọn, đâm thắng vào trái tim nhỏ bé của cô và nằm nguyên trong đấy, dày vò đến ngạt thở.

- 'Huy...' - Lặng lẽ chạm tay vào cửa, nước mắt chực trào ra - 'Giá như...'

Giá như anh thực sự là Huy, và giá như, chúng ta đừng gặp lại nhau trong hoàn cảnh này!

Khoảng cách chỉ là một cánh cửa, tuy gần nhưng lại hóa xa xôi.

Diễm Thuần an ổn ngủ. Vì trong giấc mơ, cô đang sống lại những tháng ngày xưa ấy. Cùng với Huy, cuộc sống không phải lúc nào cũng thoải mái nhưng trong đôi tim ấy luôn hiện diện loại tình yêu thuần khiết đến mê người.