Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 37: Cô gái đến từ tiềm thức




Khuôn mặt đó, dáng dấp đó, làm sao hắn có thể quên đi cho được?

Mân mê ly cà phê trên tay, chợt Uy Vũ chau mày. Lúc này đây, có rất nhiều suy nghĩ đang thi nhau bủa vây lấy hắn.

Tại sao Diễm Thuần lại xuất hiện ở Tần gia? Có phải cô rời bỏ hắn là vì muốn đi đến đó?

Còn có câu nói được viết đậm nét trên tờ giấy kia, thực sự đã khiến Uy Vũ giật mình.

"Nếu nhớ đến để sau này hạ bệ anh xuống thì tôi đây rất sẵn sàng!"

Phải chăng? Tên ngốc khù khờ mà hắn gặp lúc trước lại là Thiếu gia nhà họ Tần?

Vậy là Diễm Thuần đã trở về với tên ngốc đó rồi sao?

Thế là hắn gồng sức mình lên, bóp nát ly cà phê vì mất bình tĩnh. Từng mảnh vụn thủy tinh thi nhau găm vào tay hắn. Máu chảy ra, nhưng dường như hắn không còn cảm thấy đau nhức nữa rồi.

Nhưng khoan đã, không phải ngày hôm ấy, bên cạnh tên "thiếu gia" kia cũng đã xuất hiện một cô gái khác sao?

Thái độ và hành động của hai người thân mật đến lạ, phải chăng đó là người tình mới của gã?

Lẽ ra, Diễm Thuần không nên ở đó trong khi mọi chuyện như thế này mới đúng chứ?

Càng nghĩ càng thấy không thông...

*

Uy Vũ thừa nhận lúc trước mình đã phạm phải rất nhiều sai lầm. Tất cả cũng chỉ vì xuất phát điểm của hắn không đúng mà thôi. Hoàn cảnh sống bắt buộc hắn phải thay đổi để phù hợp, tàn nhẫn và lạnh lùng. Dần dà, mọi thứ trở thành quen, có lúc hắn nghĩ, mình sinh ra là để sống với cuộc đời như vậy.

Nhưng rồi khi Uy Vũ đem lòng yêu cô gái kia thì hắn được biết thêm một đều: mọi thứ đều sẽ thay đổi khi bản thân tìm thấy nguồn sống từ tình yêu. Hắn muốn thay đổi, mong sao cô gái có thể chấp nhận mình.

Và rồi Uy Vũ ước, hắn ước nhiều điều lắm...

Phải chi, lần đó bản hợp đồng kia kéo dài thêm một chút nữa, để Diễm Thuần không đột ngột rời hắn mà đi.

Phải chi, mỗi lần gặp nhau, hắn có thể để lại ấn tượng tốt hơn một chút, có lẽ bây giờ cô không có ác cảm với hắn như thế rồi.

Và phải chi, Diễm Thuần không hiểu lầm hắn về cái chết của người dì kia thì có phải tình yêu của hắn, cô đã chấp nhận?

Chung quy lại cũng là do Uy Vũ suy diễn rồi tự mình vẽ ra mà thôi.

Nếu biết trước tôi yêu em như vậy, tôi đã không gặp em như cách thông thường.

*

Chuyện Diễm Thuần ở Tần gia kia khiến cho Uy Vũ phải suy nghĩ nhiều rồi.

Có hai điểm nghi vấn...

Một là, nếu như tên thiếu gia đúng thật là gã ngốc lúc trước thì tại sao Diễm Thuần có thể bình thường khi thấy hắn ở cạnh người phụ nữ khác?

Thái độ kia không có gì gọi là ghen ghét hay tức giận cả...

Hai là, bằng cách nào đó gã ngốc đó đã lấy lại trí nhớ và biến đổi cả khuôn mặt, khiến cho Diễm Thuần không tài nào nhận ra?

Có thể lắm chứ!

Dù sao thì, Uy Vũ cũng nên làm cái gì đó ngay bây giờ. Nếu như người đó không phải gã ngốc ngày trước thì tốt. Còn nếu phải, cũng chả sao, nhân lúc Diễm Thuần chưa nhận ra, hắn phải tìm cách đưa cô đi mới được.

Vì một khi người đó biết được, chắc chắn Diễm Thuần sẽ quay về bên cạnh thôi.

Bởi vì, cô yêu tên ngốc đó!

Đúng, và tên ngốc đó cũng từng rất yêu cô!

Càng nghĩ, Uy Vũ càng thấy chua chát quá. Suy cho cùng, hắn đứng ở đâu trong cuộc đời của cô nhỉ?

Không sao, tất cả những ác cảm của Diễm Thuần đối với hắn cũng chỉ do hiểu lầm chết tiệt kia mà ra cả. Đến lúc gặp lại cô rồi, Uy Vũ sẽ giải thích cho cô hiểu mà.

Diễm Thuần hiểu chuyện như vậy, chắc chắn sẽ thông cảm cho hắn ngay thôi...

*

Vài hôm nữa, Diễm Thuần sẽ rời khỏi Tần gia.

Cậu chủ nhà này không có thiện cảm với cô, ở lại đây làm gì nữa chứ?

Với cả, cô vừa nhìn thấy Uy Vũ đi đến Tần gia. Phải đi thôi, vì hắn đã nhận ra cô rồi.

- Diễm Thuần ơi, vào đây giúp ta một lúc! - Có tiếng vú Lam gọi, Diễm Thuần thôi suy nghĩ, vội đi vào.

"Oang!" như có một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu mình, Thụy Phương giật mình, toàn thân chợt bất động trong giây lát.

Ngồi trong phòng, anh vừa nghe thấy cái tên nào đó, thật xa lạ mà cũng thật thân quen. Nó như nhắc nhở anh rằng, mình đã vô tình bỏ quên thứ gì đó lại trong miền ký ức đầy vỡ vụn kia rồi.

Nhưng nó là gì vậy? Đầu anh đau quá!

- Diễm Thuần, sao? - Nhíu mày, các nơ-ron thần kinh lúc này dường như chỉ để tập trung nghĩ đến cái tên lạ lùng ấy.

Chàng trai bị bọn sát thủ truy kích, anh vừa rẽ sang con đường khác và bị lạc mất đám vệ sĩ của mình. Máu từ đầu chảy xuống, ướt cả tấm áo và bết vào da thịt anh. Khô rát quá, khó chịu quá rồi.

Vừa lẩn trốn sau hàng ghế đá một chút thì anh lại nghe có tiếng bước chân tiến lại gần mình. Kiệt sức rồi, không bỏ chạy nữa. Anh nghĩ rằng mọi thứ đã sắp kết thúc...

Nhưng không, trước khi ngất đi, anh đã kịp nhìn thấy đó là một cô gái, đang muốn giúp anh.

Cô gái có dáng người nhỏ thó ấy ra sức dìu anh bước đi trong đêm tối. Tuy rằng đang ở trong trạng thái mê mệt nhưng anh cũng cố gắng rướn mình theo những bước chân của cô. Vì cô nhỏ bé quá, anh không muốn cô mệt chút nào.

Hàng loạt các hình ảnh mờ ảo tiếp sau đó liên tục ùa về. Hình ảnh chàng trai kia ngồi thâu đêm trên ghế để đọc hết phần văn bản cần thẩm định, trong khi cô gái thì đang ngủ say do quá mệt rồi.

Sau đó là cảnh cô gái đẩy từng xe vật liệu nơi công trường xây dựng. Chàng trai bước đến, giúp cô tống khứ cả mớ hỗn độn kia trong phút chốc. Tuy có chút khó chịu vì sự cố chấp luôn muốn làm việc của cô nhưng anh cũng không thể nào giận cô cho được.

Còn có cả, hình ảnh chàng trai nhẹ nhàng hôn cô gái rồi ôm cô ngủ thật say.

Những thứ này là gì? Thụy Phương đã từng trải qua những chuyện như vậy sao? Cô gái ấy là ai, tại sao lại khiến cho trái tim anh loạn lên cả rồi?

Dù gì đi nữa Thụy Phương cũng đã biết, mình từng yêu sâu đậm một người. Và trong tiềm thức này, sau khi trở về Tần gia, anh vẫn luôn muốn tìm lại chúng.

Ngày một rõ ràng hơn. Nhưng, người đó là ai cơ chứ?

Là Alice, có phải không?