Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 26: Hắn, thay đổi vì yêu




Tôi đánh rơi trái tim

Vào mắt em sâu thẳm

Ðau đớn trái tim chìm

Trong tình yêu tuyệt vọng.

Có ai vớt hộ tôi

Trái tim đánh mất rồi

Vào mắt em sâu thẳm

Mình em vớt được thôi.

(Trái tim rơi - Khuyết danh)

*

Nhìn cô gái đang bình an ngủ, trong lòng Uy Vũ chợt dâng lên một loại cảm xúc xót xa.

Hắn đã cho người điều tra, vì vậy mới biết được rằng dì của Diễm Thuần đã chết. Hắn tự hỏi việc động trời đó xảy ra từ khi nào? Có phải hay không, việc này đã khiến cho Diễm Thuần sốc đến độ không còn giọng nói?

Và tại vì sao, Diễm Thuần vừa gặp lại hắn đã hận. Cuối cùng lại liều lĩnh muốn giết chết hắn kia?

- Tiểu Thuần, em có thấy không ổn chỗ nào không? - Cô gái vừa mới thức dậy, Vũ đã có phần sốt sắng.

- '...'

- Không phải vì ghét tôi nên không muốn nói chuyện. Mà là do em đã để lạc mất giọng nói của mình rồi phải không? - Vuốt gọn gàng mái tóc lại cho cô, Uy Vũ nghẹn ngào nói.

Lần này thì cô đã có phản ứng lại, thế là viết lên giấy, chìa ra:

- 'Là tôi có ý định muốn giết anh đấy. Uy Vũ, tại sao thái độ anh cứ mãi bình thường?'

- Tôi không trách em, tâm trạng hiện giờ của em tôi có thể hiểu. - Hắn đi rót cho cô cốc nước.

“Xoảng” - Diễm Thuần gạt phăng cốc nước xuống nền nhà, nó vỡ tan.

- 'Hiểu? Hừ, nếu mà anh biết nghĩ cho tôi ngay từ đầu thì việc này đã không xảy ra!'

Có một chút tức giận, cô gái này lại muốn chống đối hắn đây mà. Nhưng thật nhanh, hắn cũng đã lấy lại bình tĩnh:

- Tôi xin lỗi...

Vũ nghĩ Diễm Thuần ghét mình là do lúc cô đi, hắn đã không tiếp tục chu cấp tiền cho dì cô sinh hoạt nữa, nên bà ấy mới bị dồn vào đường cùng của sự túng quẫn kia.

Nhưng, hắn đâu ngờ được rằng nguyên nhân thực chất còn sâu xa hơn rất nhiều.

- 'Xin lỗi? Lời xin lỗi của anh từ khi nào lại có giá trị như thế?' - Diễm Thuần nở một nụ cười khinh bỉ.

- Vậy giờ em muốn tôi phải làm thế nào?

- 'Tôi thất vọng vì ngay cả ông trời còn muốn giúp anh. Thật tiếc là không thể nào giết chết anh được!'

- Tiểu Thuần! Từ khi nào suy nghĩ của em lại đáng sợ như thế? - Uy Vũ giật mình nói lớn.

Cô gái đơn thuần kia tại sao lại thay đổi như vậy? Không còn là một Tiểu Thuần hồn nhiên, thích cãi tay đôi với hắn nữa rồi.

Cô muốn hắn chết? Thực sự là hận đến thế sao?

- Được! - Đột nhiên Uy Vũ quỳ lên đống mãnh vỡ thủy tinh của chiếc cốc vỡ khi nãy - Thế này thì em không cần phải ra tay rồi.

- 'Anh làm trò quái quỷ gì vậy?' - Diễm Thuần giật mình, nét chữ cũng nguệch ngoạc hơn.

- Như ý em, lại không làm bẩn tay em. Tôi chọn cách này!

Đầu gối của hắn bắt đầu rỉ máu. Từng mãnh vỡ đâm vào da thịt thấu đến tận xương. Đau buốt!

Cô muốn báo thù? Đúng vậy! Nhưng tại sao khi nhìn thấy những hình ảnh đó lúc này thì trái tim kia lại có chút đau?

- 'Đứng dậy đi!'

- Cứ để tôi chết, điều đó khiến em vui mà!

- 'Tôi không nói lại lần hai!'

- Em không giận tôi nữa chứ, Tiểu Thuần?

- 'Đừng để tôi mất kiên nhẫn. Trước khi tôi có ý định giết anh thêm lần nữa thì hãy mau đứng lên!'

- Viết dài như thế chắc em mỏi tay lắm! Được, là vì tôi nể em nên mới đứng dậy đấy! - Uy Vũ cố buông lời bông đùa một câu.

Diễm Thuần lặng im không viết nữa. Cô nhìn vào hai đầu gối đang túa máu kia mà có chút đau lòng. Thực ra, trái tim của cô vẫn thuần khiết đó thôi.

- 'Đau không?'

- Uhm, thực ra thì... có một chút!

Rồi cô lại viết gì đó vào tờ giấy. Hắn đọc rồi mỉm cười.

- Quản gia Hứa, mau mang hộp cứu thương lên giúp tôi.

Thế là hộp cứu thương được mang lên sau đó. Và quản gia Hứa không khỏi giật mình:

- Cậu Uy Vũ, chân cậu...

- Không còn gì nữa, ông xuống dưới đi.

Một chút khó hiểu chợt tìm đến ông. Cô gái đó đã làm gì Uy Vũ mà khiến cho hai đầu gối của cậu nhuốm máu đỏ tươi thế kia? Và tại sao cậu vẫn bình thản đứng cười như thế?

Có lẽ từ lúc ông tới làm quản gia cho nhà họ Lâm đến nay, chưa bao giờ thấy được cô gái nào có năng lực khiến cậu chủ nhà này trở nên như thế!

- Đau nha! - Nhìn chiếc kẹp đang tiến đến gần để gắp những mảnh thủy tinh đang găm vào da thịt kia, hắn có chút hoảng.

Diễm Thuần chợt dừng động tác. Khó chịu viết ra giấy:

- 'Đừng có tỏ thái độ này với tôi. Không có tác dụng gì cả!'

- Ơ, rồi. Tôi sẽ ngồi im. Em đừng bỏ mặc mấy vết thương quỷ quái này nhé, sẽ chết người đó!

- 'Ai bảo anh thích thể hiện?'

- Tôi... chỉ là muốn em thoải mái hơn một chút!

- 'Nhìn tôi xem, có gì gọi là thoải mái không?'

- Uhm, thì không có. Nhưng, em có thể yêu cầu mà.

Tròn mắt nhìn hắn, ý bảo rằng cô có thể làm gì?

- Này nhé, em muốn ăn gì, muốn mua gì hoặc làm gì đều có thể nói với tôi!

- 'Tôi có thể sao?'

- Uhm.

- 'Tôi muốn đi ra ngoài!' - Một dòng chữ ngắn gọn, súc tích.

- Sao cơ?

Im lặng, trầm tư, Uy Vũ sợ nhất là điều này. Vì lo rằng Diễm Thuần sẽ lợi dụng lúc hắn sơ hở sẽ trốn đi mất cho mà xem.

- 'Thế mà anh nói rằng tôi muốn gì cũng được...'

Đúng, nếu cô muốn mua hết một cửa hàng bách hóa, hắn chắc chắn sẽ mua giúp cô. Cho dù là cô muốn mang cả thế giới về đây, hắn cũng sẽ nghĩ cách mang về cho bằng được. Nhưng còn chuyện này...

- Được rồi, cuối tuần này tôi rảnh, sẽ dẫn em đi.

Nhìn đáy mắt Diễm Thuần có chút cong lên vui vẻ, tâm trạng hắn cũng phần nào tốt lên. Có lẽ, đây là việc mà hắn nên làm để bù đắp lại cho cô gái ấy.

Người thương của cô cũng đã bỏ đi rồi. Tên đại ngốc chẳng biết tốt xấu ấy không xứng đáng có được Diễm Thuần đâu, hắn nghĩ vậy.

Uy Vũ sẽ thay đổi, sẽ cố gắng làm mọi thứ để Diễm Thuần có thể vui cười trở lại, như cái lần đầu gặp gỡ ấy.

Vì hắn, đã yêu cô rồi...