Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Hứa Giai Ninh cứ tưởng mình nhất thời hoa mắt, đợi đến khi nhìn rõ tin nhắn này thực sự là do Trang Ngạn gửi đến, cô sững sờ một lúc.
Giai Ninh: Xin lỗi, mấy ngày này tôi có cuộc họp ở Yên Thành.
Vài phút sau, Hứa Giai Ninh vẫn trả lời lại một câu. Bên đó nhắn lại rất nhanh.
Trang Ngạn: Được. Không sao, là tôi làm phiền cậu rồi.
Như thể cảm thấy vẫn chưa đủ, Trang Ngạn lại gửi qua một hình ảnh động cậu bé dang tay ra ôm, tỏ ý mình không để bụng và vỗ về cô. Hứa Giai Ninh nhìn chằm chằm một lúc, lại gõ vào màn hình gửi một hàng chữ.
Giai Ninh: Cậu tìm tôi có chuyện sao? Lần này, rất lâu sau Trang Ngạn mới trả lời.
Trang Ngạn: Sắp đến tiết Thanh Minh rồi.
Hứa Gia Ninh: “…”
Nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, Hứa Giai Ninh tắt máy, không trả lời nữa.
Khi nằm xuống trở lại, cảm giác hỗn loạn trước đó đã không còn nữa. Chỉ có một sự mờ mịt sâu sắc. Cô có thể cảm nhận được vụ việc của Chung Linh ảnh hưởng vô cùng sâu sắc đến Quý Minh Viễn, cũng vì điều này nên trong lòng cô mới cảm thấy bất an. Nếu như có một ngày anh biết được sự thật, biết cô đã giấu anh nhiều điều như vậy sẽ nghĩ thế nào đây?
Hứa Giai Ninh không dám nghĩ đến đáp án của câu hỏi này, xuất thần một hồi, cô kéo chăn lên che mặt mình lại.
*
Cùng lúc đó, trong một căn phòng cách sáu tầng, Quý Minh Viễn vừa từ bên ngoài trở về. Vì không ngủ được nên anh thay quần áo đến phòng tập ở tầng dưới. May là phòng tập của khách sạn mở 24/24, Quý Minh Viễn chạy 5 km, lại nâng tạ thêm nửa tiếng. Lúc trở về phòng, vừa chuẩn bị tắm thêm lần nữa thì điện thoại đổ chuông.
Là mẹ anh, Trần Phương Mẫn gọi đến hỏi khi nào anh có thể về, Quý Minh Viễn liền báo với bà lịch trình công tác trong vài ngày tới. Sau khi biết con trai không thể về nhà trong một thời gian, Trần Phương Mẫn lặng lẽ thở dài.
“Con thế này có khác gì lúc chưa trở về Yên Thành đâu? Đều là bận rộn cả ngày không ở nhà, tìm không thấy người.”
Quý Minh Viễn cười cười không bào chữa, chỉ hỏi: “Tối nay có tiệc xã giao ạ?” Nếu không bà sẽ không muộn như vậy mà còn chưa nghỉ ngơi.
Trần Phương Mẫn ừ một tiếng: “Tối nay đi ăn tối với bố con, lúc về lại đi xem phim.” Bà ngừng một lát: “Con đoán xem tối nay chúng ta đi ăn với ai?”
Trong lòng Quý Minh Viễn nghĩ anh nào có thể đoán được chứ, nhưng ngay khi ý nghĩ này nảy ra, trong đầu anh chợt lóe lên, bất giác hiện ra hai người. Quý Minh Viễn vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy Trần Phương Mẫn nói: “Là cha mẹ của Trì Táp.”
Quý Minh Viễn: “…”
Quả nhiên. Nếu không phải đi cùng hai vị này, mẹ anh cũng sẽ không nhắc đến trước mặt anh.
“Sao bốn người lại hẹn gặp nhau vậy ạ?”
“Thì lâu lắm rồi không liên lạc nên ngồi ăn với nhau một bữa. Sao hai đứa chia tay mà chúng ta cũng cả đời không qua lại với nhau được chứ?”
Trần Phương Mẫn cố ý nói cho anh nghe, Quý Minh Viễn bật cười.
“Được chứ ạ. Mẹ có thể cư xử với họ như vậy con vui mừng còn không kịp.”
Quý Minh Viễn là nói thật, anh đã từng thật sự lo lắng chuyện của anh và Trì Táp sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà. Trần Phương Mẫn nghe vậy liền không vui nữa, bà vốn đang muốn dùng lời này chọc tức anh, nhưng khi nghe giọng điệu như chuyện này không liên quan đến mình của anh bà lại bực bội.
“Minh Viễn, hôm nay lúc ăn cơm lão Trì còn nhắc tới con đấy. Con nói thật cho mẹ biết, con và Táp Táp thật sự không còn khả năng nữa sao?”
Đều là bạn bè hiểu rõ nhau, bà cũng được coi là đã tận mắt chứng kiến Trì Táp lớn lên, nếu như có thể, bà đương nhiên muốn nhìn cô ấy cùng con trai mình thành đôi. Nhưng mà câu trả lời của Quý Minh Viễn lại một lần nữa khiến bà thất vọng.
“Vâng, con và Trì Táp không có khả năng nữa đâu.”
Quý Minh Viễn trả lời không chút do dự, Trần Phương Mẫn tức đến nghẹn họng. Sau khi hạ hoả, bà liền hỏi: “Tại sao chứ?”
*
Trong cuộc đời ba mươi hai năm không được tính là quá dài của Quý Minh Viễn, người duy nhất anh từng suy nghĩ đến việc kết hôn là Trì Táp. Không phải chỉ vì môn đăng hộ đối, mà bản thân Trì Táp cũng có một loại mị lực. Cô ấy nhiệt tình phóng khoáng, xinh đẹp, hoạt bát và dễ thương. Cầm được cũng buông được, quả thực rất làm cho người khác yêu thích. Quý Minh Viễn cũng từng cảm thấy vui mừng vì tìm được một người như vậy, thậm chí anh đã bắt đầu lên kế hoạch cầu hôn và kết hôn rồi, cho đến khi vụ việc đó của Chung Linh xảy ra.
Trong những ngày hỗn loạn nhất lúc ban đầu, anh đã từng lo lắng, sợ Trì Táp biết chuyện này sẽ nảy sinh hiểu lầm. Thật may là Trì Táp không có. Cô ấy không những không hiểu lầm mà còn luôn ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua quãng thời gian khó khăn nhất đó. Đây có thể được coi là niềm an ủi lớn đối với anh khi ấy. Nhưng mà điều tốt đẹp chẳng tồn tại mãi, khi vấn đề tâm lý của anh ngày càng nghiêm trọng, nỗi lo lắng của Trì Táp cũng ngày càng lộ rõ hơn, cuối cùng vào một ngày nọ, anh đã nghe thấy cô ấy nói chuyện riêng với mẹ mình, nói có phải sau này anh sẽ cứ như vậy mãi không. Mẹ Trì Táp hiển nhiên cũng vô cùng lo lắng, im lặng hồi lâu, bà ấy mới hỏi Trì Táp có còn liên lạc với Peter Phương trước kia theo đuổi cô ấy không.
Peter Phương, tinh anh của một ngân hàng đầu tư từ nước ngoài trở về, anh đã không còn nhớ tên tiếng Trung nữa rồi, chỉ biết đã từng theo đuổi Trì Táp một thời gian. Lúc đó Trì Táp còn kể với anh, cả hai đều coi đó như một trò đùa. Nhưng điều khiến anh không ngờ là, khi nghe đến cái tên này Trì Táp lại lặng đi. Đại khái qua khoảng nửa phút sau, mẹ Trì Táp thì thầm bảo cô ấy liên lạc lại với Peter Phương. Trì Táp nghe xong cũng không phản đối.
Hai phần ba cuộc đời đều dành cho việc học, Quý Minh Viễn nào còn không biết bản tính tránh lợi tìm hại của con người chứ, cho nên anh không trách việc Trì Táp tìm đường lui cho mình. Anh cũng biết có lẽ Trì Tạp sẽ không thực sự ngay lập tức chuyển hướng sang Peter Phương. Nhưng mà không thể không nói, kể từ lúc ấy, có gì đó đã thay đổi. Anh bắt đầu nỗ lực tốt lên đồng thời đề nghị chia tay trước khi Trì Táp ra nước ngoài. Trì Táp cảm thấy không thể tin được, truy hỏi anh lý do, lúc đó anh gầy đi rất nhiều nhưng cả người trông không hề nhếch nhác thảm hại, mặt mày trầm tĩnh như cũ: “Cứ thế đi.” Đây là câu nói cuối cùng anh nói với cô ấy sau một nụ cười. Chia tay không nhất thiết phải là ai đúng ai sai, có lẽ số phận đã vẽ nút thắt của họ dừng lại ở đây, cho nên sau khi vượt qua ranh giới này, cũng không cần phải đấu tranh với nhau nữa. Từ đó về sau, anh dần buông Trì Táp, cho tới hiện tại nghe lại cái tên này, anh đã thực sự tâm lặng như nước.
“Không có tại sao, chỉ đơn thuần là cảm thấy không thích hợp nữa.” Kéo lại mạch suy nghĩ từ trong hồi ức ra, Quý Minh Viễn nói với mẹ Trần Phương Mẫn.
Nhưng mà loại lý do chung chung như vậy nào có thể lừa gạt được Trần tổng, bà còn muốn hỏi gì đó nữa đã nghe thấy Quý Minh Viễn nói: “Muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”
Trần Phương Mẫn: “Tiểu tử con chặn lời mẹ!”
Quý Minh Viễn: “Con là đang lo lắng cho thân thể của mẹ, sợ mẹ ngủ muộn một phút, hôm sau tỉnh dậy sẽ xuất hiện thêm một nếp nhăn.”
Trần Phương Mẫn: “…”
Trần Phương Mẫn: “Con như thế, mẹ xem xem cô gái nào có thể thích con!” Nói xong bà tức giận đùng đùng cúp điện thoại.
Quý Minh Viễn cười nhẹ, nhưng là niềm vui hứng thú khi đã chặn được họng người khác, chẳng trách Hứa Giai Ninh làm không biết chán như vậy.
Lại nghĩ đến cô gái này. Nếu để Trần tổng biết có một cô gái cố chấp thích con trai mình như vậy, bà sẽ nghĩ thế nào đây?
Tưởng tượng vẻ mặt của bà cụ, Quý Minh Viễn nhướng mày, cầm quần áo rồi uể oải đi vào phòng tắm.
*
Một đêm này, cả hai đều không ngủ ngon giấc vì có tâm sự.
Sáng ngày hôm sau, Hứa Gia Ninh dậy sớm, đồng thời kéo Lâm Lạc từ trên giường dậy, hai người cùng nhau đi nhà hàng ăn sáng.
Cả người Lâm Lạc có chút mệt mỏi vì chưa ngủ đủ giấc, lúc ăn cũng chẳng thấy ngon miệng. Mà so với ăn cơm, cô ấy có chuyện càng quan tâm hơn.
“Tiểu Giai Ninh, bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết rồi nha!” Lâm Lạc vẫn chưa quên lời hứa của Hứa Giai Ninh tối hôm qua, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Hứa Giai Ninh có chút bất lực, từ lúc sáng vô ý để cô ấy thấy chứng minh thư của cô, biết mình lớn hơn cô một tuổi, Lâm Lạc liền sửa miệng gọi cô là Tiểu Giai Ninh, cho dù cô phản đối thế nào cũng không nghe. Hứa Giai Ninh không khỏi hoài nghi liệu cô ấy có quen biết Uông Lão không, nếu không làm sao có thể hiểu ngầm ăn ý đến vậy?
“Cũng không có gì, chỉ là lúc trước có một lần tớ đi công tác với thầy Quý, vì thân thể không thoải mái mà làm chậm trễ việc, cho nên thầy ấy mới có phần lo lắng.” Biết sáng nay Lâm Lạc nhất định sẽ hỏi nên Hứa Giai Ninh sớm đã nghĩ xong cớ rồi, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh mà nói.
Cô công chúa nhỏ ngây thơ Lâm Lạc này cũng không nghi ngờ gì cô: “Chẳng trách, tớ đã nói phản ứng của thầy Quý tối qua hơi lạ mà.”
“Lạ chỗ nào?”
“Cứ như, cứ như…” Lâm Lạc suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng cũng nghĩ ra một ví dụ tuyệt vời: “Cứ như vợ ngồi ở phía sau sắp sinh vậy!”
Hứa Gia Ninh: “…”
“Khụ khụ khụ khụ!” Ngụm canh vừa mới uống xuống liền không nhịn được mà bị sặc. Hứa Giai Ninh ho sặc sụa một hồi, hai mắt đỏ bừng trừng lớn nhìn Lâm Lâm Lạc: “Lâm Mao Mao, cậu nói gì vậy!”
Lâm Lạc cũng trừng mắt: “Không cho phép cậu gọi nhũ danh của tớ! Không cho phép không cho phép không cho phép!” Sáng nay mẹ cô ấy gọi điện thoại đến đã gọi nhũ danh của cô ấy một lần. Cứ nghĩ Hứa Giai Ninh lúc đó không nghe thấy, không ngờ… Hừ!
Hứa Giai Ninh mặc kệ cô ấy, rút ra một tờ giấy lau canh mà cô ho ra, càng lau mặt càng đỏ. Cái gì mà vợ sắp sinh chứ, giờ đến góc áo của Quý Minh Viễn cô còn với không tới, anh lại nghĩ cho cô như vậy. Hứa Giai Ninh bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ không thể giải thích được, không nhịn được cười một cái, rơi vào mắt Lâm Lạc lại thành nghĩ cô đang cười ngũ danh của mình, cô ấy đâm mạnh cái nĩa trong tay vào chiếc bánh sừng bò mấy nhát. Đều tại mẹ, đặt cho cô ấy cái nhũ danh gì vậy!
*
Bởi vì còn sớm, ăn sáng xong qua một lúc lâu nhóm người Lâm Thành mới xuất phát đến địa điểm họp, tòa nhà của bộ nào đó. Dù vậy, họ vẫn được coi là đến sớm, đợi khoảng mười năm phút sau, mọi người mới lần lượt đến.
Quý Minh Viễn đến trước khi cuộc họp bắt đầu mười phút, anh mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu thoạt nhìn rất gây chú ý. Vị trí của anh lẽ ra là ở phía bên trái ghế chủ trì, nơi đã có một vài người từ Yên Đại đến ngồi. Nhưng mà sau khi bước vào, Quý Minh Viễn không đi về phía ghế chủ trì mà đi vòng đến trước mặt Hứa Giai Ninh.
“Thế nào rồi?” Anh mở miệng hỏi, ánh mắt mọi người đều nhìn qua.
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Hứa Giai Ninh không khỏi đỏ mặt, thấp giọng đáp.
Quý Minh Viễn gật đầu, lại nghe thấy Thạch Nhụy bên cạnh hỏi: “Giai Ninh làm sao vậy?”
Bởi vì câu hỏi này đến đột ngột, Hứa Giai Ninh nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nào ngờ Quý Minh Viễn đã nghĩ xong cái cớ cho cô rồi: “Tối qua thầy xuống dưới thì gặp tiểu Hứa nói có chút không thoải mái ra ngoài mua thuốc, cho nên qua hỏi chút.”
Kha Cảnh với tư cách là người phụ trách nghe thấy cô không thoải mái tự nhiên muốn qua hỏi thăm, sau khi biết không sao, cô ấy bắt đầu đùa Quý Minh Viễn: “Suy cho cùng thì sinh viên từng hướng dẫn cũng khác nha.”
Quý Minh Viễn chỉ nhướng mày không nói gì, sau khi chào hỏi những người khác anh liền rời đi. Hứa Giai Ninh chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, thật lâu sau mới hồi phục lại, khoé môi cô cong lên một nụ cười nhẹ. Không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ mà đến quan tâm cô.
Hứa Giai Ninh trộm ngẩng đầu nhìn về hướng anh đi, chỉ thấy anh đang ngồi xuống vị trí cách nhóm Yên Đại vài ghế. Trong lòng cô có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều. Có lẽ vị trí này chỉ là tùy ý ngồi thôi.
*
Cùng với sự xuất hiện của lãnh đạo Bộ, cuộc họp chính thức bắt đầu. Đầu tiên chính là giới thiệu về đề tài và kế hoạch nghiên cứu này.
Trước khi đến Hứa Giai Ninh đã xem qua kế hoạch nghiên cứu, cũng biết dự án này rất lớn. Vốn cho rằng chỉ chọn ra vùng trọng điểm để làm thôi, nhưng sau khi nghe giới thiệu, cô mới biết vậy mà lại bao gồm tất cả các vùng, này quả thật là một công trình không hề nhỏ.
Như đã lường trước tính phức tạp của công việc này, những người tham dự cuộc họp đều có chút trầm mặc. Lãnh đạo bộ thấy vậy, nói: “Chúng tôi biết thời gian cấp bách, nhiệm vụ lại nặng nề. Sợ mọi người có gánh nặng tâm lý nên lần này đã đặc biệt thành lập nhóm điều phối hạng mục dự án, do chuyên gia tư vấn của từng nhóm đồng hành cùng mọi người. Đến lúc đó họ sẽ giúp đỡ, phối hợp từ các phía để đảm bảo dự án tiến hành thuận lợi.”
Lãnh đạo vừa nói vừa mỉm cười, liếc nhìn Quý Minh Viễn đang ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái mình, ra hiệu cho anh.
“Các nhân viên của nhóm điều phối được mời đến từ bộ chúng tôi và các tổ chức học thuật liên quan, trưởng nhóm do trưởng ty dưỡng lão của chúng ta đích thân phụ trách, phó trưởng nhóm sẽ do giáo sư Quý Minh Viễn đến từ Trung Quản Viện đảm nhiệm!”
Hứa Giai Ninh: “…”
Không chỉ Hứa Giai Ninh, tất cả những người từ Tây Đại đến đều kinh ngạc. Quý Minh Viễn vậy mà lại là phó trưởng nhóm điều phối!