Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 17: Thích






Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh nhật Uông Lão. Trần Diểu đã nói trước với cô là hai người cùng nhau đi xe của tiểu Phó, vì vậy Hứa Giai Ninh liền cùng cô ấy xuống lầu. 

Tiểu Phó đã đợi ở bên dưới, Hứa Giai Ninh đang định lên tiếng chào hỏi thì điện thoại trong túi vang lên, lấy ra xem thì là Ông Na gọi tới.

Ở đầu bên kia, Ông Na bảo cô chỉnh sửa vài thứ, nói là việc gấp. Hứa Giai Ninh cũng không do dự nhiều liền nói bây giờ không tiện lắm, cô phải đi ra ngoài.

“Nhất định phải đi bây giờ à?” Ông Na hỏi.

Hứa Giai Ninh vâng một tiếng, nhìn về phía hai người tiểu Phó sư huynh đang đợi trên xe, nói: “Là đi đến nhà Uông Lão, chậm trễ sẽ không tốt.”

Có thể gọi danh xưng Uông Lão này, trong học viện đương nhiên chỉ có một mình Uông Lạc Già, Ông Na ngừng lại một lúc, trầm mặc giây lát rồi mới nói: “Vậy được rồi, em đi đi, cô đi tìm sư tỷ của em.”


Sau đó lập tức cúp máy.

Hứa Giai Ninh nghe ra được Ông Na có chút không tình nguyện, nhưng quả thực không có cách nào. Cô dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp lên xe.

“Không sao chứ Giai Ninh?” Trần Diểu hỏi.

Hứa Giai Ninh lắc đầu: “Lái xe đi sư huynh.”

Thực ra nhà Uông Lão nằm ngay cạnh Tây Đại. Nhưng trong thời gian dưỡng bệnh, sau nhiều lần suy nghĩ cân nhắc về mọi mặt, ông đã về ở nhà con trai. Trong một khu biệt thự ở phía nam thành phố, không quá gần trường Tây Đại.

Nhóm người đi sớm cho nên trên đường không có nhiều xe cộ. Tiểu Phó nhàn nhã lái xe, thuận tiện còn có thể trò chuyện với các cô. Đương nhiên là nói đến những chuyện thú vị về thầy trò bọn họ với của anh ấy và Trần Diểu, Hứa Giai Ninh im lặng lắng nghe, vẫn luôn mỉm cười.

“Giai Ninh, các em năm nay vẫn phải xin đề tài à?” Như sợ Hứa Giai Ninh cảm thấy bị lạnh nhạt. Tiểu Phó chủ động bắt chuyện với cô.

“Vâng ạ, trong tỉnh có một dự án về phần mềm khoa học, cô Ông muốn thử xem sao.”

“Phần mềm khoa học á…” Tiểu Phó cau mày lại: “Không phải cô Ông đang làm dự án quỹ khoa học tự nhiên quốc gia à, sao lại phải xin, cũng không sợ làm mệt các em.”

Vì là đàn em cùng thầy hướng dẫn, lại quen biết nhau từ lâu nên khi nói chuyện tiểu Phó không kiêng dè gì. Nhưng Trần Diểu lại suy nghĩ nhiều hơn anh ấy, nghe đến đây liền vội vàng nói: “Cô Ông cũng là muốn nhân lúc còn trẻ lập nhiều thành tích hơn thôi mà, anh cho rằng giáo sư dễ làm lắm à. Nhưng mà quả thực…” Cô ấy nhìn Hứa Giai Ninh. Là bạn cùng ký túc với cô, cho nên có thể nói cô ấy là người hiểu rõ hơn ai hết. Trong cả ký túc xá, Hứa Giai Ninh là người bận rộn nhất. Một nửa danh hiệu “người cuồng nghiên cứu khoa học” ấy đều là bị dồn ép mà thành.

Tiểu Phó sau khi nghe bạn gái nói xong cũng đã phản ứng lại, nhìn Hứa Giai Ninh tỏ ý xin lỗi: “Anh cũng chỉ là nói bừa thôi, em đừng để ý nha. Nhưng mà quả thực là áp lực công việc quá lớn cũng không tốt, nhất là áp lực tự mình tạo thêm.” Vừa nói, tiểu Phó vừa cảm thán một câu: “Kể ra em cũng thật xui xẻo. Lúc trước theo thầy Quý tốt biết bao… “

Hứa Giai Ninh vốn vẫn luôn bình tĩnh lắng nghe, khi anh nghe thấy hai chữ “thầy Quý”, trái tim dường như bị ai đó nắm lấy. Cô đưa tay ra đỡ ghế trước mới coi như không bị lộ ra manh mối.

“Có lẽ là thầy Quý cảm thấy em không đủ tốt, cho nên mới vội vàng trốn về Yên Thành.” Hứa Giai Ninh nửa đùa nửa thật nói, giọng điệu có chút đắng chát. . đam mỹ hài


“Sao có thể chứ, thầy Quý rất thích em đó.”

Mặc dù cô biết từ “thích” mà tiểu Phó sư huynh nói không phải là điều cô hiểu và muốn kia, nhưng Hứa Giai Ninh vẫn không nhịn được hỏi lại: “Vậy sao?”

“Đúng thế.” Tiểu Phó sư huynh rất kích động: “Trước đây thầy Uông nói trong tay thầy Quý không có sinh viên hệ tiến sĩ nào, muốn thầy Quý hướng dẫn anh, kết quả thầy Quý đã từ chối, em đoán xem thầy ấy nói thế nào?” Tiểu Phó mỉm cười nhìn Hứa Giai Ninh, nói: “Thầy Quý nói, một người mà thầy ấy đang hướng dẫn hiện tại đã bằng mấy sinh viên hệ tiến sĩ rồi, cho nên không cần những người khác nữa.”

Hứa Giai Ninh: “…”

Anh đã từng, coi trọng cô như vậy sao?

*

Lúc đến biệt thự phía nam thành phố, bên ngoài có hai ba chiếc ô tô đỗ, xem ra đã có không ít người đến rồi.

Hứa Giai Ninh theo hai người Phó Trần đi vào, liền nghe thấy một tiếng cười nồng hậu truyền ra từ trong phòng khách, có người nghe thấy tiếng mở cửa liền liếc mắt nhìn qua một cái, sau đó vội vàng vẫy tay với bọn họ: “Tiểu Phó, mau tới đây!”

Một nhóm ba bước nhanh đến phòng khách, tiểu Phó sư huynh giới thiệu Trần Diểu với giáo sư Uông trước, sau đó giới thiệu Hứa Giai Ninh.

Uông Lão năm nay mặc một bộ đồ màu đỏ rất có không khí vui mừng, đeo một cặp kính lão, trên tay cầm một chiếc ipad, có một đàn chị đang dạy ông ấy cách xem các ứng dụng video ngắn. Sau khi nhìn qua Trần Diểu, ông ấy đưa ánh mắt tới trên người Hứa Giai Ninh. 

“Tiểu Giai Ninh đến rồi.”

Vẫn là cách gọi thân mật ấy, Hứa Giai Ninh nghe thấy liền thẹn thùng mím môi cười.

“Thầy nghe Tiểu Phó nói, lúc đầu mời em, em còn không muốn tới có phải không?”


Uông Lão híp mắt cười hỏi tội, Hứa Giai Ninh vô cùng xấu hổ. 

“Thầy Uông, em xin lỗi…”

Uông Lão khoát khoát tay ngắt lời cô: “Mặc dù giao em cho tiểu Ông, nhưng em là sinh viên được thầy nhận vào học viện, sẽ mãi là học trò của thầy, không có gì khác biệt với các sư huynh sư tỷ của em cả.” 

“Đúng thế, tiểu Giai Ninh. Mỗi lần đến phòng học đều thấy em ở đó đọc tài liệu xem báo, có thời gian thì đến tìm sư huynh sư tỷ chơi, chỗ chị có nhiều đồ ăn vặt lắm.”

Một sinh viên nữ hệ tiến sĩ họ Thạch tên Nhụy cười nói, kết quả bị một người phản bác: “Đại Nhụy Nhụy, trong phòng học không được phép ăn vặt, lần trước bị thầy Đổng dạy dỗ vẫn chưa đủ à?” Thầy Đổng là giáo viên phụ trách phòng học. 

Thạch Nhụy ra sức nháy mắt, đưa tay ra hiệu khiến cho mọi người cười lớn một trận.

Uông Lão gương mặt hiền từ nhìn đám học trò cười, đợi mọi người ồn ào xong rồi, cuối cùng mới nói: “Sau này giao lưu với các đàn anh đàn chị của em nhiều một chút, bất kể về học tập hay cuộc sống thường ngày, có thể giúp đỡ thì mọi người đều sẽ giúp đỡ.”

Hứa Giai Ninh đã cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ.”

Đôi lời từ Editor: Hôm nay đăng liền 3 chương cho mọi người nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~~