Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

Chương 2: Lạc lõng




Mười một giờ đêm Tinh Á mới bước chân về nhà, cứ tan học là cô biến đi đâu mất dạng đến khuya mới về. Cái nếp sống này chẳng thể thay đổi được thậm chí có lúc cô còn qua đêm ở nhà bạn. Bởi vì căn nhà xa hoa này đối với cô không khác gì cái nhà tù mà cô thì không phải là phạm nhân. Thở dài một cái rồi cô đành phải cất bước vào nhà.

- Tinh Á, cháu ngồi xuống đây nói chuyện với ta một chút.- Bà Đình (chính là bà nội của cô) lên tiếng cắt ngang mọi hành động của cô. Đợi

cô yên vị trên ghế ngồi rồi bà mới bắt đầu nói.- Tinh Á, ta biết từnhỏ cháu đã trải qua nhiều chấn động về tâm lí nên chuyện cháu thay

đổi như vậy cũng là chuyện bình thường, dễ hiểu, dễ chấp nhận nhưng cháu thay đổi tích cực hơn một chút không được sao? – Bà im lặng đợi cô phản ứng nhưng trả lời bà là sự im lặng đáng sợ của cô. Một lúc sau cô mới hé răng trả lời lại.- Thay đổi tích cực mà bà nói không phải là ngoan ngoãn nghe lời như robot làm theo lập trình chứ? Nếu ý bà đúng là như vậy thì cháu xin lỗi, cháu không làm được. Tuy nhiên vì là dòng dõi nhà họ Âu, cháu sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình đâu ạ. Còn nữa, tuy được tự do, thoải mái không bị gò bó nhưng chẳng phải là chỉ cần bà gọi là cháu có mặt ngay đó sao? Vậy bà còn muốn gì hơn ở một đứa không được bình thường như cháu?Nghe cô nói, bà Đình chợt khựng lại, đứa cháu bà hết mực cưng chiều, yêu thương lại cảm thấy chính bản thân không được bình thường. Không, không đúng, Âu Tinh Á hoàn toàn bình thường chỉ là đôi lúc suy nghĩ hơi tiêu cực thôi. Không thể Tinh Á tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nên bà lên tiếng phản bác lại ngay.- Tinh Á, cháu nói lung tung cái gì thế, cái gì mà không được bình thường hả? Cháu là một đứa con gái phát triển hoàn toàn bình thường, chẳng có gì gọi là bất thường cả. Dù cóthay đổi bao nhiêu thì cháu vẫn là cháu thôi. Ta không có ý xâm phạm đời sống cá nhân của cháu.

Tinh Á ngồi đó lắng nghe. Cô mà bình thường sao? Một người bị bệnh trầm cảm thì có được coi là bình thường không?

Trở về phòng, cô thấy Bảo Ngọc đang khoanh tay trước ngực đứng đó nhìn cô. Đứa em cùng cha khác mẹ này, thực sự mà nói thì cũng không làm cô có ác cảm, tuy nhiên có nhiều chuyện xảy ra khiến Bảo Ngọc hiểu lầm rồi ghét cô mà cô thì không mấy quan tâm đến con bé, muốn làm gì thì làm, chẳng ai liên quan đến ai, nhờ thì giúp, không thì thôi. Cô nhìn nó rồi hỏi.- Giờ này em còn chưa ngủ sao? Có chuyện gì muốn nói với chị à?

Nó nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm rồi buông một câu vu vơ trước khi trở về phòng.- Chị cũng biết mình là một người không được bình thường à, vậy mà em cứ tưởng…- Nói đến đó thì cánh cửa phòng nó sập lại trước mắt cô. Cô cũng trở về phòng. Thái độ đó của nó, cô cũng quá quen rồi. Trong mắt nó, cô chẳng khác gì cái gai vậy nhưng cô không hề ghét nó vì dù gì cũng là chị em, bỏ qua hay nhường nhịn một chut cũng không sao.

Sáng sớm, cô thức dậy đúng theo đồng hồ sinh học của mình, vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi soạn một số tài liệu bỏ vào giỏ xách. Khi đi xuống phòng ăn thì cô thấy bà và Bảo Ngọc cũng vừa ngồi vào ghế chuẩn bị dùng điểm tâm, cô cầm ly sữa tươi lên uống sau đó ăn táo tráng miệng (nghe nói ăn táo buổi sáng rất là tốt nha). Không khí im ắng mà có nói thì cũng toàn là Bảo Ngọc huyên thuyên với bà, cô chỉ ngồi im lắng nghe.

- À, tối nay có bữa tiệc mừng ngày thành lập tập đoàn Vãn Tuyên, Bảo Ngọc thì chắc chắn sẽ đi cùng ta,…ta cũng muốn cháu đi cùng.- Bà nói với cô.

- Bà muốn cháu đi thì tất nhiên là cháu không thể không đi, bà hiểu chuyện đó hơn ai hết mà.- Cô hững hờ đáp lại

- Không phải bà ép chị đâu, bà chỉ muốn…- Bảo Ngọc vờ ngoan hiền trước mặt bà, cố làm ra vẻ hai chị em vô cùng thân thiết nhưng cô lại

lên tiếng cắt lời.- Trước giờ có cái gì bà muốn mà không được đâu.-Nói xong, cô liếc nhìn tấm thiệp mời trước mặt, khẽ nhẩm thời gian và

địa điểm rồi đứng dậy chào bà, sau đó xách giỏ đi học. Ngồi trên xe buýt, cô đánh rối phần đuôi tóc, chải mái thật khéo để che bớt phần

nào đó của khuôn mặt, cuối cùng là đeo chiếc kính gọng đen rõ to vào.Thoạt nhìn trông cô thật quá tầm thường. Thực ra cô có một ngoại hình cực kỳ xinh đẹp từ dáng đi đến giọng nói, đôi mắt tạo nên một cái nhìn sắc lạnh, xa xăm, những đường nét trên khuôn mặt đều toát lên một vẻ tự nhiên, đẹp rạng ngời mà không chói lóa…thế nên lúc đi học cô luôn che giấu vẻ đẹp đó bằng vỏ bọc tầm thường nhưng lúc đi làm thì vẻ đẹp đó trở nên lạnh lùng, kiêu ngạo.

Mười tám tuổi, cô và Bảo Ngọc đều học đến năm thứ ba của trường đại học Thánh Huy khoa quản trị-kinh doanh. Bảo Ngọc học ở mức khá thôi nhưng cô thì năm nào cũng đạt mức xuất sắc. Những bài luận của các bạn đều lấy từ sách vở và bài giảng của giáo viên còn bài của cô thì lấy ngoài thực tế bởi vì từ lúc học năm thứ hai cô đã đi làm ở một công ty lớn rồi và còn phụ giúp công việc ở tập đoàn Âu Đình của gia đình nữa thế nên kinh nghiệm cũng tích lũy được khá nhiều, dĩ nhiên trình độ vượt trội hơn hẳn các sinh viên khác.

- Bài thuyết trình trên giấy đó cậu làm xong chưa? Tối qua mình mệt quá nên thiếp đi, mới làm được hai phần ba à, chẳng biết được bao

nhiêu điểm.- Nhã Đan vừa bước lên xe đã nhảy đến bên cạnh cô “độc thoại” rồi. Đan là bạn (có thể xem là thân) của cô được bốn năm nay.

Từ sau cái vụ Khiết An bỏ đi cô đã không cho phép ai làm bạn cô nữa, vậy mà Đan cũng như An, càng né tránh càng đụng độ, lâu dần cô cũng quen với sự “chai lì” của Đan nên cũng mở lòng sống thoáng hơn trước.Có thể nói ngoài Khiết An ra thì Nhã Đan là người hiểu cô hơn cả.- Giờ vẫn còn sớm, lôi ra làm đi.- Cô quay sang nói thì đã thấy Đan cắm cúi làm rồi.

Chiếc xe buýt vừa dừng lại đúng trạm thì Đan cũng vừa hoàn thành xong bài thuyết trình trên giấy của mình.

- Hahaha, mình làm xong rồi. Hahaha, mình quả là thiên tài.- Đan cười một tràng sảng khoái và còn tự khen chính mình nữa. Đi bên cạnh, cô cũng chỉ thoáng nở một nụ cười nhẹ. Nếu Đan mà không bước vào cuộc đời cô thì chắc cô đã mất đi nụ cười từ lâu rồi. Thời gian qua Đan luôn ở bên cô như hình với bóng nhưng cái cảnh Khiết An quay lưng lại đi đã in sâu vào tâm trí cô. Cô thật sự rất sợ Đan cũng như An, cũng bỏ rơi cô thế nên cô vẫn chưa thể tin Đan là bạn thân của cô được. Bởi vì cái cảm giác bị bạn thân bỏ rơi thật sự cay đắng lắm. Cô không phải là tuýp người mạnh mẽ, chỉ là tạo cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ thôi chứ bên trong rất dễ bị tổn thương.

Bước vào lớp, Tinh Á và Đan bắt gặp những ánh mắt khinh miệt của các cậu ấm cô chiêu ở lớp nhưng cô vẫn không quan tâm mà Đan thì lại càng dửng dưng hơn, thái độ của Đan cứ như là “ta đây rộng lượng không thèm chấp” vậy

- Ôi trời ơi, người hay quái vật vậy, xấu kinh.- Thời đại nào rồi mà còn ôm cái vẻ mọt sách, nhìn mà nhức cả mắt.

- Con nhỏ đeo kính đó làm sao mà vào được trường mình vậy nhỉ? Vừa xấu xí lại vừa quê mùa. Con nhỏ đi bên cạnh nhìn còn đỡ hơn (ý nói Đan đỡ hơn ấy). Thế đấy trọng sắc khinh tài, chê bai người khác luôn là thói quen của các cô tiểu thư nhà giàu mà. Riêng cô thì không có khái niệm chê bai ai cả,ai cũng là người thôi, bản thân không có gì tốt đẹp, hoàn hảo thì lấy tư cách gì mà nói người khác. Tan học, cô và Đan lại đi làm, giờ vẫn còn rất sớm nên chưa muốn về nhà. Ngồi trên xe buýt, cô vứt bỏ bộ dạng xấu xí qua một bên thay vào đó là vẻ xinh đẹp lạnh lẽo của cô. Đan chụp lên đầu cô một chiếc mũ lưỡi trai màu đen rồi cười.- Haha, công nhận cậu đội cái này nhìn phong cách dữ a?

Tinh Á mỉm cười, một nụ cười tự nhiên không pha lẫn sự giả tạo.

- Suýt nữa mình đã quên mất nụ cười đó của cậu…trước giờ cậu toàn cười nhạt…- Đan suy tư, trầm ngâm nói.

Cô im lặng, nụ cười trên môi cũng tắt dần. – Nhiều lúc mình nghĩ cậu không cần mình, thậm chí không coi mình là bạn…- Đan vẫn trầm ngâm buông ra những suy nghĩ của mình mà không để ý đến tâm trạng đang dần biến đổi của Tinh Á.

- Mình,… liệu có thể tin cậu không? Nếu cậu cũng giống cô ấy thì mình sẽ ra sao? Có phải là sẽ chết thêm một lần nữa không?- Cô nói mà

nhớ lại cái khoảnh khắc cô tự cắt cổ tay vì trầm cảm, lúc đó Đan xuất hiện và giành giật với tử thần về sinh mạng của cô. Bốn năm qua cô

nghĩ mình nên tin vào Đan nhưng cái cảm giác bị bỏ rơi cứ đeo bám lấy cô vì vậy có lúc muốn tin nhưng không thể.

- Bốn năm qua không đủ để cậu tin mình sao? Phải làm sao thì cậu mới có thể tin mình, coi mình là bạn thân? – Đan hỏi.

Tinh Á im lặng. Có thể tin không? Có thể tin những gì mà Đan nói không? Có thể để Đan bước vào cuộc sống của mình không? Có thể tiếp

tục sống nếu Đan bỏ rơi mình không?Đan ngồi bên cạnh nóng lòng đợi phản ứng của Tinh Á. Một nụ cười nở trên môi cô, thấy vậy Đan ôm chặt lấy cô hỏi dồn.- Có thật là cậu sẽ tin mình, coi mình là bạn không?

- Này mình không muốn bị hiểu lầm là les đâu. – Tinh Á cười, nụ cười trên môi cô tươi sáng hơn. Đến giờ tiệc, bà Đình và Bảo Ngọc đã đến. Bảo Ngọc diện bộ váy màu tím nhạt, nhìn vô cùng yểu điệu thục nữ, khuôn mặt ngây thơ trông rất dễ thương, nó bước đến chỗ các tiểu thư trò chuyện. Một lúc sau, tam đại công tử bước vào, thu hút mọi ánh nhìn, đặc biệt là của các vị tiểu thư ở đây.

Người thứ nhất là Triệu Thần Phong, con trai duy nhất của nhà họ Triệu, tính khí khó nắm bắt, đẹp trai, nam tính, mạnh mẽ. Người thứ

hai là Mạnh Hồng Quân, con trai của nhà họ Mạnh, dáng vóc thư sinh, thanh lãm, thân thiện nhưng cũng khó gần. Người thứ ba là Bảo Tấn Nam,con trai út của nhà họ Bảo, đào hoa, phong lưu, tự tin thái quá, đẹp trai theo phong cách ăn chơi.

- Wow, các anh ấy thật là đẹp trai quá đi.- Đám tiểu thư hét lên ầm ầm không khác gì là chào đón một minh tinh màn bạc.Tình hình vừa được lắng xuống chưa quá mười phút thì cánh cưả lại mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào với bộ váy màu xanh ngọc bích, hạt pha lê màu xanh ngọc đính trên chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út thon dài làm nổi bật bàn tay xinh đẹp mền mại, khuyên tai được khắc chế

tinh xảo từ kim cương thành hình bướm phượng điệp, so ra thì giờ mới thấy được sắc đẹp tuyệt đỉnh là như thế nào. Bước vào sảnh lớn, cô cố tỏ ra vui vẻ nhưng sâu trong thân tâm thì chán ngắt máy cái bữa tiệc lãng xẹt này. Chiếc đèn chùm pha lê cực lớn được treo trên trần nhà phát ra thứ ánh sáng mê hoặc, một khung cảnh mà bên ngoài thế giớ thượng lưu không bao giờ có, chính tại nơi này cô mới thấy được sự khác biệt giữa các tầng lớp trong xã hội và cũng chính tại nơi này, cô nhận ra mình thực sự lạc lõng trong thế giới giả tạo xa hoa, cạnh

tranh lẫn nhau. Đường đường là một tiểu thư nhưng dường nhưng cô sinh ra là không dành cho những nơi này. Thấy cô, đám công tử nhà giàu gần như là đổ rầm hết. Cô đứng bên cột đá hoa cương được trang hoàng bằng hoa bách hợp thơm ngát, bộ váy xanh ngọc tôn lên nước da trắng trẻo khiến cô như một hồ nước mùa thu xanh mát huyền ảo. Một vẻ đẹp bí ẩn làm người ta không thể rời mắt được. Có vài người đứng đối diện bên kia cột đá, tay cầm những ly rượu đắt tiền, trò chuyện vui vẻ, làm quen. Đối diện cô là một anh chàng có dáng ve cao lớn, một vầng hào quang mờ ảo che phủ toàn thân anh ta, đẹp mê hồn. Cô nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong ly rượu, khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo vô vị, trên mặt thủy tinh hiện lên khuôn mặt lạnh lùng, bí ẩn của cô, rất đẹp nhưng cũng mờ mờ ảo ảo xa vời.

- Hahaha, mẹ cậu, bà ấy cũng thật là cao tay, một lúc mà kiếm được cho cậu năm cô tiểu thư lận, hahaha tha hồ ôm ấp nhé.- Một giọng cười vang lên, chủ nhân giộng cười khá bảnh trai nhưng trông có vẻ đào hoa quá đỗi.

- Hay lắm hay sao mà cười?- Anh chàng có vẻ đẹp mê hồn kia nói lại với giọng khó chịu, chắc chắn là anh ta đang bực mình.

- Hay chứ sao không hay, người như cậu, chẳng có hứng thú với bóng hồng nào thì mẹ cậu làm vậy là đúng lắm, sau này tha hồ bế cháu nội, tuy nhiên một lúc năm cô thì cũng hơi nhiều, ôm không hết. Hahaha…

- Hứng thú dâng cao đến vậy à? Hay để mình giới thiệu mấy bóng hồng đó cho cậu đem về phòng ôm ấp nhé?

- Thôi, thôi, cảm ơn thành ý của cậu nhưng mình xin từ chối, cậu cứ giữ lấy mà “độc quyền sở hữu”.

Nghe vài câu của cuộc nói chuyện đó, khóe môi cô khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt. Với những cậu ấm phong lưu này thì con gái chỉ  là ” vật giải trí chốn phòng the” vậy mà nhiều cô gái vẫn đem lòng yêu họ điên cuồng.

Ban nãy, lúc vô tình đảo mắt lướt qua, Bảo Tấn Nam đã nhìn thấy cô gái váy xanh đang hé một nụ cười nhạt nhẽo nên anh cảm thấy

thú vị, muốn đến làm quen với mỹ nhân.

- Wow! Honey à, nếu em có tình ý với anh thì cứ lại đây, anh sẽ không nỡ lòng nào từ chối một mỹ nhân như em đâu. Anh biết anh là người rất có sức hút đối với người khác phái mà.

- Anh chàng hào hoa tiến lại gần cô, những lời nói từ miệng anh ta tuôn ra làm cho cô có cảm giác buồn nôn. Tinh Á dùng ánh mắt lạnh như băng và giọng nói lạnh nhạt đáp lại hai chữ “chào anh”. Vừa dứt lừi anh ta đã nhảy bổ vào như thể sợ ai đó cướp lời.

- Anh là Bảo Tấn Nam, đại thiếu gia của nhà họ Bảo, chắc em biết chứ hả? À em tên là gì vậy honey?

Ôi trời, Tinh Á muốn than lên nhưng đành kìm nén, cái anh chàng nhà họ Bảo này không biết có cài bom nguyên tử quanh người không? Người gì mà hồn nhiên thái quá, tự biên tự diễn, cô là honey của anh ta từ lúc nào chứ?

Tinh Á im lặng, khuôn mặt phẳng lặng như mặt nước hồ thu, không một chút cảm xúc nào hiện lên. Anh chàng Tấn Nam quay mặt lại gọi.- Phong,cậu lại đây mà xem, mình tìm được mẫu người yêu trong mộng rồi nè.

Trước khi anh chàng tên Phong nào đó tiến đến thì cô đã quay lưng đi tới một chỗ khác yên tĩnh hơn, đứng ở đây vẫn có thể nhìn về phía đó được. Anh chàng tên Phong đó có khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt cao ngạo,khóe môi hoàn mỹ, mỗi cái chớp mắt dù nhẹ thôi nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác bị làn sóng nhấn chìm, cái nhì sắc lạnh, khuôn mặt khiến người ta bị rơi vào vòng xoáy ảo giác của sắc đẹp, mái tóc mềm mượt, đen nhánh, nói tóm lại là trông anh ta như một tuyệt tác nghệ thuật.

- Cô ấy đâu? – Phong cười nhạt hỏi.

Tấn Nam ngơ ngác đảo mắt tìm. Tinh Á cầm ly rượu đứng đó nhìn ra ngoài. Bên ngoài kia sáng rực ánh đèn, thành phố trở nên sinh động hơn về đêm. Một anh chàng bạch mã hoàng tử tiến lại gần cô cất giọng trầm,nhã nhặn.- Rất hân hạnh được làm quen, tôi tên là Mạnh Hồng Quân, xin hỏi quý danh của tiểu thư đây là gì?

Cô  quay sang nhìn anh, gật đầu thay cho lời chào rồi đáp lại một cách lịch sự.- Tôi là Âu Tinh Á, rất vui được làm quen với Mạnh thiếu gia.

- Thật vinh dự nếu như được nhảy cùng với Âu tiểu thư một điệu valse.Âu tiểu thư không phiền khi ban cho tôi cái vinh dự đó chứ? – Hồng

Quân nghiêng người làm động tác mời thật lịch thiệp. Trước hành động này của Quân, cô cũng không nỡ lòng nào từ chối đành gật đầu đồng ý.

Bên kia, Bảo Ngọc và Thần Phong đang xoay tròn trong điệu valse, cô và Quân cũng nhanh chóng hòa vào điệu nhạc du dương, mềm mại, những điệu nhảy xoay tròn mê hoặc. Các vị quan khách lớn thì trầm trồ khen ngợi nhị vị tiểu thư nhà họ Âu. Một người quá ư lạnh lùng xa cách khiến người ta có cảm giác cô không có thật. Một người xinh xắn, rạng rỡ,tươi tắn như một bông hoa mới nở.

Tiếng nhạc dần dần ngừng lại, đôi tay Quân lưu luyến không muốn rời nhưng Tinh Á đã buông tay anh ra, cô nhìn anh khẽ mỉm cười thay cho lời chào tạm biệt rồi quay đi, để lại anh chìm trong cảm giác vấn vương mờ ảo. Trên tay Quân còn vương lại mùi hương của tinh dầu hoa hồng nguyên chất.

Về đến nhà, cô thả mình trên giường rồi dần thiếp đi từ lúc nào không biết. Cả ngày nay làm việc mệt quá, cứ như vậy chắc stress nặng luôn.

Sáng hôm sau, cũng may là chủ nhật nên cô cũng ngủ  được thêm một chút, tuy có thức dậy hơi trễ nhưng cảm giác ngủ đủ giấc khiến cô quên đi hết những mệt mỏi do công việc đem tới.

Tiếng chuông vang lên, trên màn hình hiện lên cái tên quen thuộc “Đan Funny”. Đúng vào chủ nhật, cứ tầm tám giờ sáng, Đan sẽ gọi đến cho cô,dù có việc hay không cũng gọi như cái đồng hồ báo thức vậy.

Tinh Á: Alo…

Đan Funny: Chúc IP (IP là viết tắt của cụm từ Ice Princess có nghĩa là Công Chúa Băng Giá) một chủ nhật vui vẻ a! (cúp máy)

Tinh Á cười rồi bỏ điện thoại lên bàn. Đan đúng là hơi khác người thật, lúc thì nghiêm túc như người lớn, lúc thì trẻ con, không giống

An…nghĩ đến cô bạn này, lòng Tinh Á chợt cảm thấy đau đau…

Tại quán coffee Rine, các vị công tử bước vào dùng điểm tâm vì ở quán này có nhiều món điểm tâm rất ngon, đồ uống cũng đặc biệt nên thu hút được nhiều khách hàng. Ba chàng trai, đi đến đâu là trái tim của các cô gái theo đến đó. Một lúc sau, một cô gái bước vào, cô mặc chiếc áo sơ-mi màu hồng nhạt và quần đùi jean xanh đen, khá giản dị nhưng vẫn tôn lên cá tính riêng biệt, tóc buông dài vén qua một bên, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo quá đỗi. Trái tim của các chàng trai đập thình thịch, dồn dập, liên hồi, mắt dõi theo từng bước chân cô. Cô đến bênchiếc bàn ở góc yên tĩnh, đối diện cô là một anh chàng mặc bộ vest đen đứng đắn. Anh ta đủng đỉnh nhấp một nhụm cafe rồi nhìn cô, hỏi với giọng trách móc.- Sao em làm vậy? Tôi chỉ mới đi công tác vài ngày mà em đã đề đơn xin thôi việc là thế nào?

Cô bình thản nhìn tách cappuchino nóng rồi nhìn anh.- Chẳng phải tôi đã nói là tôi thuộc tuýp người hay thay đổi đó sao. Tôi chỉ làm việc

khi có hứng thú thôi.

- Chẳng lẽ yêu cũng vậy?

- Tôi chưa yêu nên cũng chưa thể nói trước được mà nếu có thì chắc cũng chia tay sớm thôi.- Cô vẫn giữ vẻ mặt và thái độ bình thản đó,

thậm chí trong lời nói của cô cũng lạnh nhạt như chính con người cô vậy.

- Vậy sắp tới em định làm ở đâu? – Anh chuyển đề tài.

- Để xem có hứng không đã.

- Thôi đừng đùa mà.

- Ừm, nói thật thì dạo này tôi cảm thấy mình bị stress nên không muốn làm việc gì cả.- Cô trầm ngâm nói, ánh mắt quan sát làn khói mỏng bay lên từ tách cappuchino.Hai người cứ ngồi im lặng cho đến khi đò uống nguội ngắt.

- Hôm nay anh lại tăng ca à? – Cô hỏi khi thấy anh mặc đồ vest.

- Ừ, bỗng dưng có một nữ-nhân-viên-xin-thôi-việc nên phải tăng ca thôi.- Anh cười cười.

- Coi như anh đã phê chuẩn cho tôi nghỉ việc rồi nha. Xin phép, tôi đi trước đây.- Cô nói rồi đứng lên nhưng anh đã chồm tới giữ tay cô lại.-

Tôi chưa có phê chuẩn, em có thể quay lại làm nếu muốn. Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh, khẽ lắc đầu rồi quay lưng bước đi. Cô đâu biết rằng có ba chàng trai đang dõi theo cô, dường như trái tim của họ đã chậm mất mấy nhịp.