CHƯƠNG 41.
Song Hỉ nằm úp sấp, theo tư thế quen thuộc nặng nề ngủ. Còn Tương Văn Đào không biết là bởi vì điều kiện quá kém hay là lại được ăn Song Hỉ mà hưng phấn, rõ ràng hôm qua giằng co đến nửa đêm, tiêu hao nhiều thể lực như vậy nhưng vẫn thức dậy rất sớm.
Sáng sớm, không khí tươi mát, bốn bề yên ắng. Mở mắt ra, nhìn thấy ý trung nhân nằm ngủ bên cạnh mình… Tuy rằng nằm quay lưng lại, nhưng cái loại cảm giác hạnh phúc tuyệt vời này đâu dễ có… Tương Văn Đào qua một đêm xuân cả người thư sướng, giờ phút này ở trong lòng xúc cảm tình yêu thật mãnh liệt, nhịn không được đưa tay qua ôm lấy người.
Tuy là giữa hè, nhưng đêm qua nhờ mưa to nên bầu không khí sáng nay thật trong lành mát mẻ.
Làn da của Song Hỉ cũng lành lạnh. Sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày là rất lớn, lúc này lẽ ra phải đắp chăn, nhưng chăn trên giường kia đã sớm bị hai người lấy làm nệm, Tương Văn Đào sợ cậu bị cảm mạo, nhúc nhích vài cái ôm song Hỉ càng chặt hơn, một chân cũng theo đó gác lên đùi cậu.
Điều chỉnh tốt tư thế, trong đầu chợt nhớ tới một câu thơ không biết đọc được từ cuốn sách nào, chính là rất hợp với tình cảnh này. Nhịn không được hắc hắc cười khẽ, cắn lỗ tai Song Hỉ nhỏ giọng niệm: “Chỉ mong thể xác và linh hồn đều hóa thành áo gấm thêu hoa, mỗi ngày được đắp trên người của em.”
Đúng là mị nhãn xinh đẹp kêu người mù xem, Song Hỉ ngủ say chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa, nhướng mày, không tình nguyện phủi phủi một chút. Tương Văn Đào biết tối qua khiến thể lực của cậu cạn kiệt, thời điểm này quả thực cần phải nghỉ ngơi, mới ngừng quấy rầy, điều chỉnh lại tư thế, áp lên làn da lành lạnh của Song Hỉ.
Anh mặc dù không chắc lắm, nhưng có hình như thật sự có hiệu quả chỉ trong thời gian ngắn, có điều cái mền bằng thịt người nhiệt độ ổn định này thật sự hơi bị nặng, Song Hỉ cảm thấy chân cẳng tê rần, tránh ra một chút, rốt cuộc nghiêng người, mơ hồ mở mắt ra.
Tương Văn Đào thừa dịp cậu còn chưa thanh tỉnh, áp miệng cắn lên môi một cái, sau đó mới lui ra phía sau nói bằng chất giọng có chút khàn: “Tỉnh rồi?”
“….”
Chờ thấy rõ ràng người trước mắt rồi, chuyện tối qua cùng với biểu hiện điên cuồng đều cũng ùn ùn kéo đến. Song Hỉ sắc mặt đỏ bừng bừng, lập tức nghiêng người đi, chỉ chừa lại cho anh cái lưng của mình để ngắm.
Phản ứng này làm Tương Văn Đào hơi sợ một chút, có điểm lo lắng đề phòng, nhưng khi nhìn qua mới phát hiện người nọ vành tai rồi ngay cả cái ót đều hồng đến cơ hồ trong suốt.
Tương Văn Đào lập tức thả lỏng, lại cảm thấy có điểm buồn cười. Song Hỉ trước nay da mặt vốn mỏng, bây giờ có lẽ là vì rất xấu hổ bởi hành vi phóng đãng tối qua cho nên ngại nhìn người. Anh giờ phút này tình cảm đối với cậu thật sự là vô cùng trìu mến, ở trên bờ vai, cổ và lưng của cậu in lên vô số những nụ hôn khẽ.
Song Hỉ nhắm mắt lại, lông mi nhè nhẹ run rẩy.
Tương Văn Đào biểu lộ cái loại tình cảm ôn nhu và vô cùng thân thiết này khiến cho cậu thực chẳng biết nên phản ứng ra sao, không phải cậu không thích, mà là lý trí bảo cậu hãy kháng cự lại. Sau chuyện đêm qua cậu không còn giữ lập trường phải xua đuổi Tương Văn Đào nữa, bởi vì dù sao cũng là chính cậu đồng ý…. Nghĩ đến đây Song Hỉ liền cảm thấy ảo nảo: A a, lý trí của mình đâu, liêm sỉ và tính tự chủ đã đi nơi nào, tại sao ở trong bóng đêm cùng dục vọng trước mắt liền không giữ vững sự kiên định? Quả nhiên vẫn để bị dụ dỗ….
Tương Văn Đào một chút cũng không biết trong đầu của người này đang sông cuộn biển trào, ngọt ngào nói nhỏ: “Song Hỉ dọn về chỗ anh được không? Nơi này…”
Song Hỉ bật thốt lên: “Không!”
Tương Văn Đào không nghĩ tới cậu trực tiếp từ chối nhanh như vậy, quả thực giống như trong lòng vẫn còn kháng cự, nhất thời trầm xuống, sử dụng chút lực quay người cậu lại, hỏi: “Tại sao?”
Song Hỉ cắn môi không đáp, tầm mắt tránh sang phía khác, ngay cả liếc nhìn anh cũng không có.
Tương Văn Đào chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, dần dần cũng lí giải được một chút.
Theo anh nghĩ, nếu Song Hỉ đã ngầm đồng ý làm chuyện đó cùng anh, chẳng khác nào thừa nhận quan hệ của hai người, cho nên có bàn đến chuyện dọn về ở chung cũng là lẽ tự nhiên. Nhưng Song Hỉ lại không nghĩ như vậy. Tuy rằng không biết cậu rốt cuộc ở chung thì không được tự nhiên cái gì, nhưng Tương Văn Đào lại biết: Mình thích chính là tính cách của người này, chỉ có ở trong dục vọng mới thành thật nhất, cậu lúc này hiển nhiên là lại muốn trốn tránh điều gì đó. Anh tuy rằng đối với kiểu thành thật này của cậu vô cùng bất mãn, nhưng nghĩ lại thì tối qua thật vất vả mới được cậu gật đầu, coi như đã tiến được một bước rất dài, không nên vì một việc nhỏ mà phá hủy bầu không khí. Suy nghĩ như vậy liền nhường một bước, dung túng cười nói: “Được rồi, không dọn thì thôi.” Trong lòng lại ác độc nghĩ: Chờ làm nhiều thêm vài lần, để lầu trên lầu dưới đều biết được em cùng nam nhân ở chung một chỗ, coi em có còn…. mặt mũi ở lại nơi này.
Song Hỉ nào biết anh nghĩ tà ác như vậy, thấy anh không kiên trì cũng ngượng ngùng buông lỏng, nhắm mắt lại bộ dáng giống như ngủ không đủ. Ngay cả Tương Văn Đào hỏi cậu: “Có đau không? Có chỗ nào khó chịu hay không?” Cũng giống như không nghe được.
Tương Văn Đào nhìn cậu không thèm để ý đến anh, nhưng tai thì lại cứ đỏ hồng lên, biết một chút mềm mại vẫn là hữu dụng, cười cười tiếp tục kiên trì nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay của cậu. Hai người đều không nói chuyện, động tác giống như an ủi lại có tác dụng thôi miên, qua một hồi Song Hỉ cảm thấy mí mắt nặng trịch, trong mông lung nghĩ dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, liền yên tâm lớn mật ngủ tiếp.
Song Hỉ bị một loạt tiếng đập cửa đánh thức.
Vừa mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường, còn người ẵm cậu lên giường là Tương Văn Đào giờ chẳng thấy đâu.
Đi rồi? Còn chưa kịp cảm thấy mất mát, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, vội vàng đem loại tình tự cổ quái để qua một bên: “Đến đây đến đây.”
Vừa mở cửa liền thấy vài người trẻ tuổi đang cười tươi rói ─ Công ty bách hóa đưa hàng tới.
Mắt thấy một cái giường lớn hai thước có thừa, cùng trọn bộ chăn nệm gối….
“Tương tiên sinh đã trả tiền, bảo chúng tôi đem đến địa chỉ này.”
“….”
Song Hỉ quýnh đến không biết nói gì, nhưng ở dưới lầu có hàng xóm đi lên, mắt nhìn quanh: “Mua gia cụ mới…. Có phải định làm hỉ sự hay không?”
Song Hỉ mặt nóng tim đập, tránh qua một bên để bọn họ nhanh dọn đồ vào, bất quá trong phòng diện tích có hạn, trước phải đem giường cũ ra ngoài, sau lại vội vàng cuốn chăn nệm cũ để qua một bên. Mọi người còn đang bề bộn thì có thêm một hàng xóm tan tầm đi ngang qua, liền đứng trước cửa: “Ơ, đổi giường sao?”
Đây chính là phong cách của người Trung quốc, biết rõ nhưng vẫn cứ hỏi, Song Hỉ theo thói quen dịnh ậm ừ hai tiếng cho xong, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của người hàng xóm kia, không khỏi quýnh lên.
Nguyên lai chính là người ngụ ở phòng bên cạnh, tối qua đã cùng Tương Văn Đào so thể lực.
Nghĩ đến trong bóng đêm, hai tuyển thủ vừa ngưng thần nghe động tĩnh của người cách vách, vừa ra sức mà làm…. Tuy rằng cuối cùng Tương Văn Đào thắng, nhưng…. Con mẹ nó, chuyện này có gì đáng để kiêu ngạo! Tương Văn đào đã đi rồi, còn mình thì phải ở lại toan tính đủ điều. Hiện tại gặp mặt vào ban ngày, thật sự là làm cho Song Hỉ hận không thể kiếm được một cái lỗ mà chui xuống── Người kia nói ‘đổi giường sao’ sợ là không phải ý nghĩa đơn thuần như vậy, những lời này nghe thế nào cũng thấy được chắc chắn là có dụng ý khác.
Người nọ liếc cái giường, rồi lại nhìn Song Hỉ, không biết nghĩ gì cười gian hai tiếng: “…. Về trước a.”
“ Đi thong thả….”
Song Hỉ hận Tương Văn Đào đến nghiến răng nghiến lợi, lại nhịn không được tự an ủi mình: không có việc gì, trong phòng chỉ có mình là đàn ông, nói không chừng hắn nghĩ người thắng trong đêm chính là mình.