CHƯƠNG 38.
Tương Văn Đào từ trước đến nay vẻ ngoài luôn là một dạng người thông minh tháo vát, đỉnh thiên lập địa, cao cao tại thượng, người như thế theo lý thuyết phải là một người rất thực dụng, khó mà tưởng tượng được anh cư nhiên còn có loại ý tưởng “Có tình uống nước cũng no”, Chẳng phải đây là suy nghĩ của những tiểu cô nương nhiều mộng mơ hay sao?
Lại thêm ngữ điệu ôn nhu của anh… Thậm chí Song Hỉ còn có thể cảm giác được anh nhìn chăm chú bóng dáng của mình bằng ánh mắt nhu hòa như thế nào.
Cậu hơi hoảng hốt một chút, người kia bình thường bá đạo, cường thế, muốn làm gì thì làm. Tương Văn Đào như thế lại tự nhiên để cho mình thấy một mặt khác của anh, mà khi Tương Văn Đào nói câu ‘Tình yêu xóm nghèo tựa hồ cũng rất hạnh phúc’ càng làm cho cậu khó có thể chống lại.
Chính cậu cũng cảm nhận được tâm tình của mình dao động, vội vàng nhắm chặt mắt lại ổn định tinh thần.
Sau khi mở mắt ra, cố gắng nói bằng âm thanh bình tĩnh nhất: “Anh sống ở nơi này lâu một chút, sẽ không nói như vậy.”
Thật sự là nếu mỗi ngày đều sống với những lo toan cơm áo, gạo tiền…Thử hỏi có được mấy người còn đủ tình yêu để mà lãng mạn?
“Thật vậy sao?” Tương Văn Đào khi hỏi câu này giọng rất nhỏ nhưng lại giống như phát ra từ ngay phía sau Song Hỉ. Cậu giật mình, người này từ khi nào thì khoảng cách đã gần đến như vậy? Còn chưa kịp tránh ra, Tương Văn Đào đã đem cằm đặt lên bả vai của cậu, Song Hỉ lập tức cứng người lại, chỉ nghe người nọ vô cùng thân thiết nói: “Chúng ta đánh cuộc được không? Tôi dọn lại đây sống cùng em, xem tôi chịu đựng được bao lâu?
Song Hỉ ngẩn ngơ, lại bị hơi thở ấm áp thổi qua tai làm toàn thân ngứa ngáy tỏa nhiệt, vội vàng đứng cách xa một chút, lắp bắp nói: “Anh, anh dọn đến đây làm gì…”
Tương Văn Đào cười.
Đồ ngốc, em nghĩ tôi dọn đến đây là muốn làm gì.
Tuy rằng nơi này có hơi tệ, nhưng nếu tu sửa lại một chút thì cũng không phải không thể ở. Với tính cách của Song Hỉ, kêu cậu đổi chỗ khác, nhất định sẽ cự tuyệt, nếu núi không đến với ta, ta đành phải đi theo núi vậy…
Song Hỉ nhìn thấy anh cười như vậy, trong lòng càng trống rỗng, tâm hoảng ý loạn, đem quần áo trên tay ném lên người của Tương Văn Đào: “Có thể mặc rồi!” Đây đúng là hạ lệnh trục khách.
“…”
Vậy mà vẫn muốn đuổi mình đi. Tương Văn Đào ủy khuất liếc nhìn một cái, thấy Song Hỉ né mặt qua, không thèm nhìn mình, anh biết có bày ra bộ dạng buồn bã đại để cũng không cảm hóa được người này, đành phải đứng lên, thay quần áo.
Quần áo vẫn chưa khô hẳn, còn hơi ẩm, Tương Văn Đào vừa thay đồ vừa lén nhìn động tĩnh của Song Hỉ, mà cậu thì lại sợ anh bày ra tuyệt chiêu gì khác, cho nên giám sát chặt chẽ, thẳng cho đến lúc Tương Văn Đào bắt đầu thay quần──
Có cho mười lá gan, cậu cũng không dám nhìn lén nửa thân dưới của Tương Văn Đào, vội vàng mất tự nhiên quay mặt đi── Cũng không biết cậu liên tưởng tới điều gì, chỉ thấy hai vành tai dần dần đỏ hồng cả lên, tới sau cùng, cơ hồ hôi hổi toát ra nhiệt khí.
Rốt cuộc nghe được Tương Văn Đào nói một câu: “Này, tôi đi nhé.”
Song Hỉ nuốt nước miếng, làm mặt tỉnh: “Ân…”
Hai người một trước một sau đi tới cửa, Song Hỉ là muốn chờ Tương Văn Đào đi ra để đóng cửa. Tương Văn Đào chỉ vừa đi tới một chút lại xoay người: “Song Hỉ──”
Vừa mới kêu lên hai tiếng trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Song Hỉ phản ứng quá khích, giống như bị đâm cho một dao giật bắn người lên: “Anh làm gì vậy?!”
Sợ tới mức âm thanh đột nhiên cao chói tai, Tương Văn Đào hai tay đưa lên cao: “Tôi cái gì cũng chưa có làm!”
Câu biện bạch này có lẻ là dư thừa. Bởi vì đột nhiên tối đen, bốn phía vang lên những tiếng kêu sợ hãi không đồng nhất đủ để Song Hỉ hiểu đã xảy ra chuyện gì.
… Cúp điện.
Hai người vì bóng tối ập xuống bất thình lình nên đứng sững ở giữa cửa, sau đó rất nhanh đã nghe được thanh âm của hàng xóm gấp gáp mở cửa đi ra ngoài xem xét.
“Phim trong tivi hôm nay đã là tập cuối, mấy đứa nhỏ có bài tập còn chưa làm!”
“Gọi điện thoại hỏi công ty điện lực thử xem khi nào có điện?”
Phản ứng bất đồng với nhóm người lớn cảm thấy rõ ràng được sự bất tiện, đám trẻ con lại thấy trong cái không gian đen ngòm này có những điều dị thường thú vị, ở trên hành lang hi hi ha ha đùa giỡn.
Bởi vì vừa rồi phản ứng quá khích trách lầm Tương Văn Đào, Song Hỉ hơi xấu hổ, mà đứng cùng anh như vậy trong bóng đêm, lại làm cho Song Hỉ có phần hoảng hốt. “Tôi, tôi đi ra ngoài xem sao.” Vài bước đi ra ngoài hành lang đứng.
Mưa vẫn rất to, cho dù các hộ gia đình cũng đã quen thuộc với nhau, nhưng trong làn mưa đêm như thế này cũng không nhìn rõ được nhau, chỉ có thể dựa vào âm thanh, ngữ khí cùng hình dạng để nhận ra. Mới vừa thở ra hai hơi, Tương Văn Đào cũng đi ra theo. Anh cũng biết Song Hỉ đối với mình có áp lực, giờ phút này tận lực im lặng đứng bên cạnh cậu, không nói tiếng nào.
Những người hàng xóm căn bản không phát hiện nơi này có thêm một người lạ, mà sự chú ý của họ giờ phút này cũng không phải ở đây── Người đi ra ngoài thăm dò đã trở lại.
Mang về tin tức xấu: Cây ngã làm đứt dây điện ở đầu ngõ.
Mà còn tệ hơn nữa là, công ty điện lực nói rằng mưa lớn như vậy, cho dù muốn sửa cũng phải chờ đến sáng mai hết mưa mới làm được.
Điều này làm cho các hộ gia đình cực kỳ uể oải, tuy rằng giận dữ, nhưng cũng đâu biết làm sao, chỉ có thể tìm cách giải quyết cho qua buổi tối, tỷ như tìm đèn cầy cho tiểu hài tử học bài v..v…
Nhìn cửa sổ phòng đối diện phát ra ánh sáng lập lòe của đèn cầy, Tương Văn Đào trong lòng sốt ruột, nhịn không được hỏi: “Trong nhà có đèn cầy không?”
“Không…” Cậu ngay cả dù còn chưa kịp mua, làm sao có thể nhớ trữ cái loại đồ hầu như không dùng tới này.
Tương Văn Đào cảm thấy đây có lẽ là ông trời đang giúp mình, trong thanh âm lại toát ra ngữ khí săn sóc, nhu hòa: “ Hay là qua nhà bên kia ngủ, phòng của em, tôi vẫn giữ.”
Song Hỉ sợ run cả người, vội nói: “Không, không cần…”
“Vậy tôi ở lại đây với em.”
Đề nghị này so với cái kia còn khó nghĩ hơn.
“Không──”
“Em không phải sợ bóng tối sao?”
Song Hỉ lập tức cứng người lại, nhất thời không nói nên lời.
Tương Văn Đào biết nhược điểm trí mạng của cậu: Nhát gan, sợ bóng tối.
Trước đây khi cha mẹ cậu phải trực đêm, trong nhà chỉ còn một mình cậu. Ở cửa có cái đèn dây, vì thế lúc ngủ Song Hỉ đem cái đèn đến sát bên giường, cả người tiến vào ổ chăn, tém lại cho thật kín rồi mới dám thò tay tắt đèn. Còn thời trung học có một thời gian đèn trong toilet bị hỏng, ban đêm cậu cũng không dám đi một mình, mỗi khi có nhu cầu đều tha TươngVăn Đào theo.
Tương Văn Đào thấp giọng dụ dỗ: “Để tôi ở lại cùng em…”
Song Hỉ dao động trong chốc lát, rốt cuộc vẫn yếu ớt kháng cự: “Không, thật sự…Không cần…”
Cậu quả thực sợ bóng tối, nhưng lại càng sợ hơn khi ở chung cùng Tương Văn Đào.
Không, có lẽ cậu cũng không hẳn là sợ Tương Văn Đào, mà là sợ chính bản thân mình.
Vào ban ngày mọi nguời trông luôn có vẻ lý trí, đạo mạo, lễ nghi, truyền thống, quy phạm đạo đức. Nhưng khi màn đêm buông xuống, giống như một thứ ma lực, những áp lực mà ban ngày không thể hiển lộ, không kiêng nể gì đều được phơi bày, cậu sợ chính mình không cưỡng lại được sức hấp dẫn này, nhất thời trượt chân khiến cho ngàn đời ân hận.
Tương Văn Đào trầm mặc một lúc, bỗng nhiên đánh bạo, nắm tay Song Hỉ.
Song Hỉ giãy ra không được, bắt đầu rối cả lên. Tuy biết các bạn hàng xóm cũng chẳng để ý đến bọn họ, nhưng có tật thì giật mình, cậu cơ hồ cầu xin: “Tương Văn Đào…”
“Tôi sẽ không làm gì em hết.” Tương Văn Đào thanh âm nhẹ nhàng, trong tiếng mưa rơi rì rầm thoáng có chút sầu não. “Song Hỉ chẳng lẽ tôi giống ma quỷ lắm sao? Em đâu cần sợ tôi như vậy, cho tôi một cơ hội được không.”