CHƯƠNG 24.
Song Hỉ đang xào rau ở phòng bếp, mặc dù trong phòng có bật máy hút mùi nhưng đứng ở cửa bếp vẫn có thể ngửi thấy hương thơm nồng đậm của gừng và tỏi phi. Tương Văn Đào vừa nhìn thấy hình ảnh đứng xào rau của cậu thì nước miếng liền tươm ra, không biết là do món ăn ngon hay do người nấu ngon. Anh ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của cậu.
“… Tớ về rồi.”
Song Hỉ quay đầu lại. Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi bất ngờ đối diện với Tương Văn Đào, trong mắt cậu vẫn hiện lên nét bối rối.
Cậu nhớ tới buổi truyền đạt kiến thức của búp bê, cố gắng trấn tĩnh lại. Nghe nói ở chung với người đồng tính, bí quyết tốt nhất chính là gắng giữ tâm tình bình ổn, coi người ta như người thường, không nên tỏ thái độ lúc nào cũng sợ nói sai làm người ta thêm dè dặt.
Cậu liền chiếu theo bí quyết đó mà nói chuyện như mọi khi: “Ân… Sắp có cơm rồi, cậu đi thay quần áo đi.”
Tương Văn Đào mỉm cười nói: “Ừ.” rồi xoay người trở về phòng.
Anh quả thật rất có phong cách, một cái tư thế xoay người thôi mà cũng thong dong đẹp mắt như vậy. Cho dù là nhìn bằng con mắt của người đồng tính thì cậu ta cũng rất đẹp trai. Tiếc là, Song Hỉ than thở nghĩ, một người đẹp trai như vậy, tại sao lại không thích phụ nữ chứ?
Lúc ăn cơm hai người đều im lặng động đũa, không nói lời nào. Trước kia khi hai người ăn chung, tuy không tíu tít như mấy cô nữ sinh nhưng vẫn là vừa ăn vừa nói chuyện, ngẩu nhiên còn có thể uống chút rượu. Hiện tại, Song Hỉ chẳng biết nên nói cái gì, những gì cậu muốn nói lại không thích hợp để nói trên bàn ăn, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của người kia.
Tương Văn Đào nhìn cậu, tìm một đề tài để nói: “Tớ ký giấy với khu xí nghiệp rồi.”
“Nga.”
Im lặng trong chốc lát, Tương Văn Đào nói tiếp: “Mấy ngày nay cậu… Thế nào?”
Song Hỉ miệng đầy đồ ăn, đũa còn ngậm trong miệng, nghe vậy liền giữ nguyên tư thế lặng đi chốc lát.
Cậu vốn định ăn cơm xong mới nói chuyện với anh nhưng nếu như Tương Văn Đào đã hỏi thì có lẽ nên nói thẳng luôn vậy.
Quyết định chủ ý rồi mới nhẹ nhàng đặt chén đũa lên bàn. Động tác này đọng lại trong mắt Tương Văn Đào, anh nhìn cậu, khẽ cười: “Đã quyết định rồi chứ? Cậu cứ nói đi, tớ sẽ chăm chú lắng nghe.”
Song Hỉ quan sát, thấy thần sắc ôn hòa của anh, liền kiên trì nói: “Tớ… Tớ vẫn thích phụ nữ.”
Tương Văn Đào im lặng, Song Hỉ chờ trong giây lát không thấy anh phản ứng gì, vội vàng nói nhanh: “Chúng ta, vẫn tiếp tục làm bạn không được sao? Mấy ngày nay, tớ cũng lo lắng. Tớ sẽ không chủ động dọn đi, bất quá, nếu cậu cảm thấy tớ rời đi sẽ tốt hơn vậy thì tớ sẽ đi.”
Bây giờ nhớ lại, lúc trước Tương Văn Đào mời mình ở chung, có thể là có ý muốn phát triển mối quan hệ. Nếu không thể tiếp nhận cậu ta, cần gì phải chiếm cái hầm cầu không sót thỉ (*), phòng ở này, nói không chừng là người ta chuẩn bị để sống cùng người yêu.
Mà nói không chừng còn làm Tương Văn Đào suy nghĩ lệch lạc. Rất có thể anh sẽ nghĩ “Đã không tiếp nhận tôi còn lấy danh nghĩa làm bạn ở lại bên cạnh làm gì? Định để tôi chỉ nhìn mà không được ăn sao?” Và nhiều ý niệm linh tinh khác. Theo lý thuyết mà nói thì làm người ai cũng ích kỉ, Tương Văn Đào mà có suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Song Hỉ cảm thấy hổ thẹn, cậu biết mình thật ích kỉ, vì không muốn mang tiếng vong ân phụ nghĩa mà đem quyền quyết định giao cho Tương Văn Đào —— Tớ không kỳ thị cậu, tớ định tiếp tục ở chung với cậu, là tự cậu không cần đấy.
Tương Văn Đào đợi một hồi không thấy cậu nói tiếp, ngước mắt lên hỏi: “Xong rồi?”
“Ừ. Xong rồi.”
Tương Văn Đào cười cười, ôn hòa nói: “Song Hỉ, cậu hiểu lầm rồi.”
“Ách?”
“Tớ nói thích cậu, thật ra cũng không ôm hy vọng cậu sẽ đáp lại. Chỉ là so với việc để Song Khánh nói cho cậu biết, không bằng để tớ tự nói. Dù sao ở cùng nhau, chuyện này cũng không thể giấu cậu được bao lâu, sớm cho cậu biết thì tốt hơn.” Thái độ của Tương Văn Đào rất sảng khoái, bình thản, nụ cười lại chân thành, tha thiết mà ấm áp: “Cậu không chọn cách né tránh là tớ đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Yên chí, tớ tuyệt đối sẽ không ép buộc cậu, cứ theo lời cậu, chúng ta làm bạn.”
Song Hỉ “A” một tiếng, cảm thấy như trút được gánh nặng.
Trong lòng cậu vẫn luôn nặng trĩu vì chuyện này. Cái gì mà được người khác thích là hạnh phúc, hạnh phúc cái rắm á! Nếu hai bên lưỡng tình tương duyệt thì quá hoàn hảo, còn như không thể đáp lại tình cảm của đối phương thì rõ ràng là gánh nặng. May mắn là Tương Văn Đào rộng lượng, cầm được thì cũng buông được, không có dây dưa nhiều.
Cậu lập tức vui vẻ trở lại nói: “Đúng vậy, bạn bè mới được cả đời, đúng không?”
Tương Văn Đào mỉm cười gật đầu: “Ừ. Cả một đời.”
Nghe được lời hứa của Tương Văn Đào, Song Hỉ cảm thấy trời thật trong, tâm cũng sáng, tóm lại là hết thảy đều tốt, gánh nặng gì cũng bay đi hết.
.
.
.
Tương Văn Đào quả thật biết giữ lời, luôn giữ đúng ranh giới bạn bè với cậu. Anh đối với Song Hỉ vẫn rất tốt, cũng không vì bị cự tuyệt mà làm mặt lạnh. Trong công việc, trong cuộc sống, vẫn chiếu cố cậu rất nhiều, hơn nữa loại chiếu cố này được hạn chế trong một phạm vi nhất định, ngay cả một ánh mắt u ám cũng không có, càng không như trước kia hay tìm cơ hội cùng Song Hỉ đụng chạm thân thể để ăn chút đậu hủ.
Song Hỉ biết, anh đang giữ khoảng cách.
Tuy rằng trước mắt hành động này là vô tình, nhưng tin rằng theo thời gian, hai người sẽ trở lại làm bạn bè chân chính. Đối với chuyện này Song Hỉ rất có lòng tin.
Không lâu Sau đó, Song Khánh cũng biết kết quả cuộc nói chuyện.
Ở đầu kia điện thoại, cô trầm mặc một lúc, nhẹ giọng đề nghị: “Anh… Hay để em giới thiệu bạn gái cho anh.”
Song Hỉ bật cười. Này vậy có phải là ngược đời hay không, lẽ ra thân làm anh trai như cậu nên là ngươi người quan tâm đến việc chung thân đại sự của em gái mới đúng? Nhưng cười xong, cậu cũng hiểu được dụng ý của em gái, chần chừ một chút, nói: “Vậy có tốt không? Cậu ấy sẽ nghĩ thế nào?”
Giờ này đột nhiên tìm bạn gái, kẻ trì độn cách mấy cũng biết vội vàng vậy là để cho ai xem. Đã nói làm bạn với Tương Văn Đào rồi, cần gì phải khẩn cấp bày ra bộ mặt xin chớ đến gần chứ.
“Anh bận tâm anh ta nghĩ như thế nào làm gì!” Song Khánh có điểm bực mình. Cô thấy anh trai mình thật như gà mẹ, nếu đã không thể đón nhận anh ta, cần gì phải lo đến cảm thụ của đối phương.
Cô ngừng lại, ngữ khí dịu đi một chút: “Công ty có hai suất đi đào tạo ở nước ngoài, bây giờ số người đủ điều kiện đang tranh nhau vỡ đầu. Sáng nay em cũng làm đơn xin, tuy rằng cơ hội không lớn, nhưng biết đâu được.”
Song Hỉ a một tiếng. “Kia, nếu đơn được phê chuẩn, sẽ đi trong bao lâu?”
“Một năm.” Khóa đào tạo này công ty tiến hành không theo định kỳ, đa số khi trở về đều thăng chức, cho nên mọi người đều coi đây là cơ hội tốt để thăng tiến. Không ai không muốn tiến lên, Song Khánh cũng không ngoại lệ.
“Nếu em đi rồi, sau này sẽ không có ai để trao đổi chuyện này với anh.” Song Khánh nói ra lo lắng của mình.
Nỗi khổ tâm của em gái, Song Hỉ tự nhiên hiểu được. Ngẫm lại tuổi mình cũng không còn nhỏ nữa, hiện nay việc làm ổn định, có tìm bạn gái cũng là thuận lý thành chương, vì thế cậu liền đồng ý với Song Khánh: “Được. Vậy em lưu ý giúp anh đi.”
“Có sẵn người cho anh chọn…”
___________________________________________________________________________
(*) Chiếm hầm cầu không sót thỉ: Vũ không rõ lắm câu này, nhưng theo Vũ hiểu thì ý nói là đã không cho được thứ người ta cần còn muốn chiếm hết tiện nghi của người ta đó, hiểu đơn giản là vậy, còn sâu xa hơn nữa thì pó tay a, ai biết thì góp ý nhé ^^
(*) sida: là AIDS a (cái này thì chắc ai cũng biết), nhưng Vũ chỉ muốn nói là dùng từ AIDS thì nó văn hoa và quốc tế một chút, nhưng trong QT để là sida nên cả editor và Vũ đều quyết định giữ nguyên không đổi, bởi vì hình như sida có nhiều người biết hơn….