CHƯƠNG 21.
“Ai, ai nói tớ muốn chuyển đi?!”
Cậu không được kích động, nếu kích động đầu óc sẽ không tỉnh táo, mồm miệng cũng không nhanh nhạy. Cậu tức giận nghĩ Tương Văn Đào rốt cuộc coi cậu là người như thế nào? Chẳng lẽ Diệp Song Hỉ cậu là kẻ tiểu nhân qua cầu rút ván, được việc thì giết lừa sao?! Cái gì mà ‘dù sao cậu cũng tự đứng vững trên đôi chân của mình rồi’, ý của cậu ta là mình đã đủ lông đủ cánh nên muốn bỏ đi rồi?!
Song Hỉ vô cùng ủy khuất, cảm giác bị Tương Văn Đào hiểu lầm thật không dễ chịu chút nào.
“Tớ kinh ngạc một chút không được sao? Nói sai cũng không được sao? Cậu, cậu, đột nhiên nói mình thích đàn ông, tớ đây một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có──” Cậu lắp bắp biện bạch.
Cậu vừa nói không dọn đi, ánh mắt Tương Văn Đào liền sáng lên, sáng như một bóng đèn với công suất cực đại. Chính là bóng đèn này sáng không được bao lâu thì rất nhanh giống như điện áp không đủ đã từ từ tối đi.
Tương Văn Đào nhẹ cười, trong nụ cười có chút chua xót, nhẹ lắc đầu nói: “Cậu cần gì phải…. miễn cưỡng bản thân như vậy. Phản ứng như cậu, tớ thấy đã nhiều rồi….” Miệng thì nói vậy, kì thực trong lòng thành kiến lại không ít, dù cố ý hay vô tình cũng tạo ra khoảng cách, lời nói cử chỉ trong lúc lơ đãng toát ra một loại cảm giác ưu việt.
Song Hỉ giống như bị vũ nhục, nói bằng âm thanh khàn khàn: “Ai miễn cưỡng!” Cậu liếc Tương Văn Đào, vẻ bất cần không như bình thường lớn tiếng nói: “Có gì đâu! Không phải chỉ là thích đàn ông thôi sao? Chẳng ảnh hưởng đến ai cả, có gì ghê gớm lắm đâu!” Vừa nói xong, đột nhiên hiểu ra dường như không có gì thật, trừ bỏ chuyện thích đàn ông ra thì vẫn là một người bình thường đấy thôi? Làm sao nguy hiểm bằng các loại vũ khí hủy diệt hàng loạt được.
“Song Hỉ….” Tương Văn Đào nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo chút cảm động, làm cho Song Hỉ toàn thân cao thấp không tự nhiên cùng khó chịu không nói nên lời.
Tương Văn Đào này, dù trong trí nhớ của cậu hay từ lúc gặp lại đều mang đến cho cậu loại cảm giác là người tinh anh, mạnh mẽ, tự tin, có năng lực, không nói hai lời. Nói tóm lại, đây là một cường giả. Nhưng người cường giả này, lại chỉ vì chính mình đứng ở góc độ của cậu ta, vì cậu ấy mà lên tiếng liền toát ra thần sắc cảm động, có thể thấy được cậu ta có bao nhiêu sợ hãi nếu như mình vì biết tính hướng thật của cậu ta mà kì thị cùng lạnh nhạt.
Nghĩ đến đây Song Hỉ có chút chua xót.
Nếu ngay từ đầu mà biết Tương Văn Đào thích đàn ông, không cần phải nói, cậu nhất định sẽ “kính nhi viễn chi” (*) duy trì khoảng cách nhất định với cậu ta. Nhưng mà hiện tại chơi với nhau lâu như vậy, giao tình cũng sâu, lúc này vỗ mông bỏ chạy chẳng phải rất không có nghĩa khí sao?
Tương Văn Đào phảng phất có chuyện khó nói, ngập ngừng, lại nhẹ giọng nói: “Song Hỉ, cậu phải suy nghĩ thật kỹ….”
“Có gì mà phải suy nghĩ chứ.” Song Hỉ không cần nghĩ ngợi đã cắt lời anh. Bình thường quen nhìn thấy biểu hiện cương quyết của Tương Văn Đào, giờ phút này nhìn thái độ cẩn thận cúi đầu như một người vợ nhỏ của anh làm Song Hỉ buồn bực. Cậu cào cào tóc nói: “Được rồi, được rồi, tớ thấy cậu phải chịu áp lực cũng khá lớn rồi——─”
Tương Văn Đào không nhúc nhích, im lặng hồi lâu rồi mới nói tiếp:
“Thế, tớ thích cậu cũng không sao chứ?”
Song Hỉ thoạt nhìn có vẻ choáng váng, miệng há ra, nhưng không phát ra một âm thanh nào.
Tối nay cậu đã bị đả kích đến hai lần, lần sau so với lần trước còn nặng nề hơn, cậu cảm thấy sức chịu đựng của mình hình như không đủ dùng.
Đối với đồng tính luyến ái trình độ nhận thức của cậu rất hạn chế, biết bạn tốt của mình đồng tính cũng đã xem như bị giáng một đòn nghiêm trọng, hiện tại Tương Văn Đào còn nói cho cậu biết mình chính là người mà anh thích.
Kì thật Tương Văn Đào sao có thể không cảm khái cơ chứ? Bí mật lớn nhất đời anh, luôn luôn cất giấu nơi sâu nhất trong nội tâm, lại trong vòng một đêm trước sau nói cho hai anh em nhà họ….
Anh chăm chú nhìn Song Hỉ, trong mắt cũng không chứa đựng tình tự phức tạp, cái gì gọi là ôn nhu, thương cảm, khẩn trương linh tinh đều không có, chỉ thuần túy chăm chú nhìn cậu.
Thấy Song Hỉ vẫn ngây ngốc không phản ứng, Tương Văn Đào tựa như hiểu ra điều gì, tự giễu nở nụ cười: “Cậu sợ rồi sao….”
Song Hỉ ực một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng.
Lần này cậu chặt chẻ trông nom cái miệng của mình, không thốt ra những lời đả thương người khác. Chính là trái tim đập rất mạnh, cứ như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực vậy.
Cậu biết mình nên nói gì đó, nhưng suy nghĩ nửa ngày, vẫn nghẹn ra một câu cũ rích: “Tớ, tớ không phải──”
“Tớ biết.” Tương Văn Đào hiểu được gật đầu, khóe miệng bỗng nhếch lên một tia cười khổ. “Cho nên tớ mới không muốn nói ra.”
Vậy hiện tại cậu vì cái gì lại muốn nói ra, bạn học Tương?
Rõ ràng Song Hỉ không ngờ lại có chuyện này, khuôn mặt đỏ bừng lên đứng ngốc một chỗ.
Bị người bạn mà mình coi trọng đột nhiên thông báo cậu ta có tình cảm khác với mình, khó tránh khỏi khiến cậu tay chân luống cuống không biết làm sao. Cậu lớn tới từng này, đừng nói đồng tính, ngay cả lời tỏ tình của người khác giới cũng chưa từng nghe qua, cậu không có kinh nghiệm xử lý những trường hợp như vậy, cậu sững sờ đứng ngốc lăng, cũng không dám nhìn ánh mắt Tương Văn Đào.
Tương Văn Đào nhẹ thở dài.
Lúc trước anh đã từng nghĩ ra rất nhiều chiêu thức đa dạng để theo đuổi Song Hỉ. Nhưng khi chuyện đã xảy ra trước mắt, lại thấy đơn giản trực tiếp là tốt nhất. Kì thật anh rất muốn bức Song Hỉ nhanh tỏ rõ thái độ, nhưng trong lòng cũng biết, giờ khắc này tuyệt đối không thể sốt ruột.
Vì thế anh thở dài, bày ra tư thế khoan dung. “Cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều…. Tuy rằng tớ thích cậu, nhưng cũng biết cậu thích phụ nữ…. Tớ cũng không trông mong cậu sẽ đáp lại cái gì….”
Người đàn ông vốn luôn ăn nói lưu loát, bỗng dưng bây giờ lại hơi ấp úng, giống như cũng không biết nên nói sao với cậu, ngừng lại thật lâu, cuối cùng dùng một ngữ khí như chốt lại: “Dù thế nào, cậu cũng nên suy nghĩ một chút, nếu cậu thật sự cảm thấy không thể chấp nhận mà muốn rời đi, tớ cũng… tuyệt đối không trách cậu…” Lời nói ra có vẻ khó khăn, mang theo trong đó một chút hương vị tuyệt vọng cùng nản lòng thoái chí, giống như là cậu chắc chắn sẽ rời đi vậy. Song Hỉ nghe thế cũng ỉu xìu , trầm mặc không nói.
Đêm nay Song Hỉ mất ngủ.
Nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.
Cậu cảm khái nghĩ, nhân sinh thực con mẹ nó giống như một bộ phim kinh điển. mà mình tại sao lại biến thành diễn viên trong vở kịch tình yêu phóng đại quá lên thế này? Chẳng qua chuyện xưa của người ta là hai chị em cùng dây dưa với một người đàn ông, giờ tới phiên cậu lại biến đổi trở nên lợi hại thế này.
Tuy rằng lời thú nhận của Tương Văn Đào làm tâm ham hư vinh của cậu có được sự thỏa mãn nhất định, nhưng nếu cẩn thận mà ngẫm lại, trừ bỏ có một vài năng khiếu trời cho, cậu thật nghĩ không ra rốt cuộc mình có cái gì hơn Song Khánh, Tương Văn Đào rốt cuộc thích cậu ở điểm nào chứ?
Gối hai tay ra sau đầu, Song Hỉ hồi tưởng lại mọi chuyện, bắt đầu từ thời trung học khi lần đầu tiên gặp Tương Văn Đào, đến hiện tại đi tới Thượng Hải, tất cả những chi tiết có thể nhớ được thì đều cẩn thận suy xét một lần. Rốt cuộc là người này từ khi nào thì bắt đầu tồn tại tâm tư đó với mình? Nếu có đầu mối nào từ thời trung học, vậy hẳn là ──
“Ta khinh!” Song Hỉ đột nhiên nghĩ tới, hai năm đó mình với cậu ta từng tắm cùng nhau không ít lần, có khi nào lúc đó Tương Văn Đào đã có chủ ý với cái mông của mình không?!