Hãy Để Anh Làm Anh Trai Của Em

Chương 5




Chuyện cũ này đã trôi qua nhiều năm, ngay cả đương sự Song Khánh cũng không còn nhớ rõ khi mình còn niên thiếu đã từng dùng biểu tình say mê nói ra những lời như vậy.

Nhưng Diệp Song Hỉ còn nhớ rõ.

Song Khánh hình dung về một con người hoàn mĩ như vậy, làm cho cậu cũng vô thức nhớ lại xem trong số những người quen của mình có người nào tốt đến vậy không, sau đó hình ảnh khuôn mặt cao ngạo của Tương Văn Đào bỗng hiện ra.

Quả thực Tương Văn Đào rất phù hợp với hình tượng mơ ước của Song Khánh thời trung học: anh có thành tích tốt, lại là chủ lực của đội bóng rổ, cho dù có trộn lẫn giữa một đám người thì cũng như hạc giữa bầy gà.

Một nam sinh xuất sắc như vậy, đương nhiên sẽ được nữ sinh yêu thích.

Có rất nhiều nữ sinh thầm mến anh, trong trường có, ngoài trường có, trung học có, mà đại học cũng có nốt, các cô gái thường xấu hổ thẹn thùng nhờ người gửi thư tình, nhưng cũng rất có gan mà đi thẳng vào vấn đề nói “Chúng ta quen nhau đi”……..Nhớ lại một thời niên thiếu ngây ngô, Song Hỉ không khỏi mỉm cười.

Tương Văn Đào và Song Khánh……….quả thực có duyên phận. Nói không chừng tương lai sau này, sẽ trở thành em rể của mình.

Buổi tối, bà Diệp chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn.

Có đồ ăn thì không thể không có rượu, hiểu nhiên trên bàn ăn một chai rượu đã được đặt sẵn.

Rượu là do Tương Văn Đào mang đến làm quà gặp mặt tặng ông Diệp, không cần phải nói, đương nhiên rất  đắt. Ông Diệp rất cao hứng mà rót liền ba chén.

Một khi khai tiệc thì không khí vô cùng sôi nổi. Ông Diệp liên tiếp mời rượu, hoan nghênh Tương Văn Đào đến chơi, cảm ơn anh vì đã chiếu cố Song Khánh về mọi mặt, rồi còn không ngờ anh lại là bạn cùng lớp của Song Hỉ, thật sự ngoài dự đoán, rất ngoài dự đoán, vì niềm vui bất ngờ này mà lại cạn thêm một chén.

Tương Văn Đào vốn rất quen thuộc với loại mời rượu xã giao này, ôn hòa cười, rất đúng chừng mực. Anh khiêm nhường nói vài câu, tất nhiên có khen ngợi một chút về năng lực làm việc của Song Khánh, chỉ vài câu nói đã làm cả gia đình đều vui mừng.

Chờ rượu quá ba tuần, bà Diệp bắt đầu lên tiếng.

Bà quả thực thích hợp với cương vị của một nữ chủ nhân nhiệt tình, không làm cho khách cảm thấy mình chậm trễ, cũng không quá thân thiết đến mức làm người ta khó chịu. “Văn Đào, cháu đừng khách khí. Nhà bác ít khi làm cơm mời khách, dù sao tiệc là để đãi khách, nếu cháu khách sáo buổi tối nhất định sẽ đói bụng đấy.”

Lời này nói ra, vừa thân thiết lại vừa khôi hài, Tương Văn Đào cười cười nói: “Không khách khí, không khách khí. Bác gái, bác cũng ăn đi.” Nói xong lại gắp đồ ăn qua, lúc này mới nhìn về phía Diệp Song Hỉ.

Bạn học cũ gặp nhau, làm sao có thể không hỏi về tình hình của nhau gần đây. “Song Hỉ, cậu lập gia đình chưa?”

Đối với vấn đề này Song Hỉ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhẹ nhàng nở nụ cười một chút.

“Chưa.”

Song Khánh ngẩng đầu lên: “Anh trai em không tìm được người vừa ý……..Từ nhỏ đã có một em gái quốc sắc thiên hương như em, đương nhiên mắt thẩm mỹ của anh ấy cũng không kém, phải không anh?” Cô cười khẽ nháy mắt một cái.

Tất cả mọi người đều cười. Vốn chút xấu hổ nho nhỏ vì đã lớn tuổi rồi còn ở với cha mẹ lại được Song Khánh vui đùa mà âm thầm hóa giải, kỳ thật Song Hỉ có chút cảm kích em gái đã giải vây cho mình, ngoài miệng lại cố ý giả bộ nói: “Em lại thổi phồng rồi.”

“Thổi phồng thế nào?” Song Khánh không phục, lấy tay vuốt vuốt, “Chẳng lẽ em gái anh không đẹp sao?”

“Đẹp đẹp.” Bà Diệp gắp đồ ăn cho cô, “Ăn nhanh đi.”

Thực ra, Song Hỉ có thể hiểu vì sao cha mẹ lại thích Song Khánh như vậy. Lão Lai Tử bảy mươi tuổi còn pha trò cho cha mẹ vui (*), Song Khánh dù có bay cao bay xa tới đâu, một hồi cũng trở lại bên cha mẹ làm nũng, đúng vẻ nũng nịu của cô thiếu nữ, quả thật có thể mang lại niềm vui cho cha mẹ.

(*)Lão Lai-tử người nước Sở, sinh vào đời Xuân-thu, đã 70 tuổi hãy còn cha mẹ. Ông thờ cha mẹ rất hiếu. Không muốn để cho cha mẹ thấy ông đã già mà lo-buồn, ông thường mặc áo sặc-sỡ, nhởn-nhơ múa hát trước mặt cha mẹ, lại có khi ông bưng nước hầu cha mẹ, ông giả cách ngã, rồi khóc oa oa, làm như đứa trẻ lên 7 lên 3 vậy. Ý ông là cốt để làm cho cha mẹ lúc nào cũng vui-vẻ trong lòng.

Nhưng cậu lại không thể như cô, nếu bắt chước tất sẽ biến thành làm bừa.

Cậu nhấp một ngụm rượu, xoay mặt nhìn về phía Tương Văn Đào.

“Vậy còn cậu? Cậu kết hôn chưa?”

Những lời này là điển hình của kiểu đã biết rõ còn cố ý hỏi, nhưng Song Hỉ không thể không hỏi.

Cậu không thể nói cho Tương Văn Đào rằng Song Khánh đã niệm đi niệm lại về anh vô số lần trước mặt họ, chưa kể, ướm hỏi như vậy, cũng có thể biết được địa vị của Song Khánh trong lòng Tương Văn Đào —— xem rốt cuộc anh có ý theo đuổi Song Khánh hay không?

“Tớ cũng chưa. Giống cậu thôi.” Tương Văn Đào cười.

“Ồ. Vậy, có bạn gái chứ?” Lời này ý tứ hàm súc đã rõ ràng hơn. Tương Văn Đào nghe thấy thùy hạ mi mắt một chút, hàm nghĩa không rõ hơi hơi bật cười: “…………Cũng không.”

“A………” Hai ông bà Diệp cùng nhau gật đầu cười, trong lòng hơi có chút vui mừng, ngoài miệng lại an ủi nói: “Không vội không vội. Hôn nhân đại sự là chuyện nên thận trọng.”

Bữa cơm có thể nói là ấm áp kết thúc. Cơm nước xong xuôi, bà Diệp gọt hoa quả cho Song Khánh bưng lên.

Mấy người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn hoa quả, bất giác kim đồng hồ một chút lại một chút nhích dần.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, bà Diệp mới đề cập đến một vấn đề bức thiết; túm lấy tay con gái hỏi: “Đêm nay cậu ấy ngủ đâu?”

Song Khánh quay đầu lại nhìn phòng khách bên kia, nói: “Con cũng không biết anh ấy đã sắp xếp chỗ ngủ chưa. Chờ con đi hỏi lại.”

Vừa hỏi, mọi người lại lộ ra biểu tình thân thiết.

Tương Văn Đào nghĩ nghĩ, cười nói: “Nói chuyện với mọi người rất vui làm cháu cũng không muốn về ngay. Đêm nay nếu cháu quấy quả, có làm phiền đến hai bác không?”

“Nói gì vậy, sao lại có thể phiền chứ? Nếu cháu không chê thì cứ ở lại đây, cũng đâu phải người ngoài đâu mà.” Bà Diệp mang vẻ mặt oán trách.

Thật ra bà đã sớm tính toán để giữ khách lại. Nhưng lại lo Tương Văn Đào là trí thức tinh anh, đã quen ở những nơi sang trọng, sao có thể hạ mình ở trong nhà người khác, nên khi anh chủ động yêu cầu, đương nhiên là quá tốt.

Ông Diệp làm chủ gia đình, phân chia phòng: “Như vậy đi, Song Khánh ngủ chung với mẹ, Song Hỉ theo ba……..” Lời còn chưa dứt đã nghe thấy Tương Văn Đào hỏi: “Dạ thôi, bác trai, làm phiền đến trưởng bối thật không phải phép. Mọi người cứ ngủ trong phòng mình đi, cháu với Song Hỉ ngủ trên tầng là được rồi.” Nói xong, còn nhìn Song Hỉ hỏi, “Chia tớ một nửa giường, cậu không phiền chứ?”

Lúc này Song Hỉ sao có thể nói “Không” được, cười bảo: “Cậu không thấy ngại là được.”

“Ấy, hai người chen chúc không thoải mái…….” Ông Diệp thịnh tình thân thiết, một lòng muốn cho khách quý được ở nơi thoải mái một chút.

“Bác trai đừng khách khí. Cháu và Song Hỉ đã nhiều năm không gặp, vừa vặn có nhiều chuyện cần tâm sự.”

Lời này nói ra, chủ nhân cũng không thể miễn cưỡng khách được. Bà Diệp cười nói: “Vậy cũng tốt. Các con có thể ôn lại chuyện cũ……….Cứ thế đi. Song Hỉ, con mang chăn lên cho Văn Đào đi.”

Nói là tầng trên, kỳ thực là trên nóc nhà dựng một cái phòng ván đơn sơ.

Năm đó phân chia phòng, nhà họ Diệp không có đủ ba phòng ngủ một phòng khách, vì chuyện này, mà cả nhà náo loạn một hồi: “Nhà có người lớn và con gái, không thể không làm một phòng?”

Kết quả cuối cùng, phòng ở vẫn là hai phòng ngủ một phòng làm việc, bất quá là tầng cao nhất, như vậy không gian cũng rất rộng.

Mấy năm trước có phong trào “Vườn hoa sân thượng tươi thắm”, vì vậy tầng cao nhất không ngừng được chia ra. Diệp gia cũng làm tường vây, phía sau căn phòng dùng để trồng hoa và các loại rau ăn. Tương  Văn Đào đi phía sau Song Hỉ, tiến đến cửa sắt nhỏ, chóp mũi đã ngửi thấy một mùi thơm: “Đây là hoa nhài phải không?”