Nắng thủy tinh ban sớm vấn vít ôm lấy những chấn song cửa sổ, dần dần phác họa ra bóng hình hai người đang nằm trên sàn nhà.
Song Hỉ nằm úp sấp, ngủ đến là say sưa. Còn Tương Văn Đào, không biết là do điều kiện nơi này không được tốt hay do ăn được Song Hỉ mà quá hưng phấn, rõ ràng gây sức ép cho con nhà người ta đến nửa đêm, tiêu hao nhiều thể lực như vậy nhưng vẫn dậy sớm.
Sáng sớm, không khí trong lành, mang theo cả sự tĩnh lặng. Mở mắt ra, thấy được người mình yêu đang nằm ngủ bên cạnh…… Mặc dù do thế nằm của người kia nên chỉ thấy được phía sau lưng, nhưng cảm giác hạnh phúc ấy lại khó mà có được……. Một đêm xuân tình làm cho cả thể xác lẫn tinh thần của Tương Văn Đào đều khoan khoái, thời khắc này trong lòng càng cuộn trào cảm giác mang tên tình yêu, không thể kìm được mà vươn tay qua, ôm ngang người cậu.
Tuy đang vào giữa hè, nhưng đêm qua mưa to, không khí ban sớm mang theo vài phần thanh sạch mát mẻ.
Làn da Song Hỉ cũng hơi lành lạnh. Nhiệt độ lúc sáng sớm và ban ngày chênh nhau rất nhiều, lúc này lẽ ra nên đắp chăn, nhưng chăn trên giường đã bị bọn họ lấy ra làm đệm, Tương Văn Đào sợ cậu bị cảm, liền nằm nhích lại ôm chặt Song Hỉ, một chân cũng gác lên đùi cậu.
Điều chỉnh lại tư thế xong, trong đầu anh bỗng nhiên nhớ tới một câu nói đã từng đọc ở quyển sách nào đó, rất phù hợp với tình cảnh này. Anh không nhịn được khẽ cười, day cắn tai Song Hỉ mà nhỏ giọng thầm thì: “Chỉ mong thể xác và linh hồn này hóa thành chăn gấm, ngày ngày đắp trên ngực em.” (*)
(*) Anh QT dịch “锦被” ( cẩm bị) là “áo ngủ bằng gấm”, nhưng mình tra từ điển thì chữ “被” (bị) có nghĩ là “chăn”, thêm nữa câu sau lại có từ “盖” nghĩa là “đắp” thì dịch “chăn đắp” nghe hợp lý hơn là “áo đắp”.
Chữ “胸” dịch là “ngực”, còn có nghĩa là “tấm lòng”, chắc ý anh Đào là mong không chỉ cho cậu sự ấm áp bên ngoài mà còn ấm áp cả trong lòng nữa.
Đúng là liếc mắt đưa tình cho người mù xem, Song Hỉ đang ngủ say chỉ thấy tai ngưa ngứa, nhíu mày, bất mãn cựa quậy một chút. Tương Văn Đào biết tối qua đã vắt kiệt sức cậu, lúc này nên để cậu nghỉ ngơi, bấy giờ mới săn sóc mà không quấy rầy nữa, chỉnh lại tư thế nằm rồi nhẹ vuốt ve làn da lành lạnh của Song Hỉ.
Tuy anh xoa dịu nhẹ nhàng đến vậy, lúc ban đầu cũng thấy hiệu quả, nhưng cái đệm thịt hằng nhiệt này thật nặng, chỉ lát sau Song Hỉ đã cảm thấy chân tê rần, giãy giụa một chút, cuối cùng nghiêng người, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tương Văn Đào thừa lúc cậu chưa tỉnh hẳn, sán đến cắn một miếng vào môi cậu, sau đó mới nhích ra, bằng chất giọng khàn khàn cười hỏi: “Tỉnh rồi?”
“………..”
Nhìn rõ người trước mắt rồi, những hành động điên cuồng tối qua cũng hiện lên rõ mồn một luôn. Sắc mặt Song Hỉ liên tục thay đổi, lập tức xoay người, lại quay lưng về phía anh.
Phản ứng này làm Tương Văn Đào sờ sợ, có hơi lo lắng mà nhìn qua, lại phát hiện từ sau tai cho đến gáy người nọ, đỏ hồng đến độ gần như là trong suốt.
Tương Văn Đào thấy nhẹ cả người, rồi lại thấy hơi mắc cười. Từ trước tới nay da mặt Song Hỉ vốn mỏng, e là bây giờ đang xấu hổ vì hành vi phóng đãng tối qua mà không dám nhìn mặt ai đây. Lúc này đây anh thấy thương yêu cậu vô ngần, nắm lấy bờ vai cậu, trộm in lên cần cổ những nụ hôn vụn vỡ.
Song Hỉ khép mắt lại, bờ mi không kìm được khẽ run.
Sự dịu dàng mà thân mật ấy của Tương Văn Đào khiến cậu khó xử, cậu có hơi thinh thích, nhưng lí trí lại khiến cậu muốn cưỡng lại. Sau chuyện đêm qua cậu cũng không còn lý do gì để đuổi Tương Văn Đào đi, dẫu sao cũng là do cậu đồng ý……… Nghĩ đến đây Song Hỉ lại hối hận bội phần: a a, lý trí của mình, liêm sỉ của mình, sự tự chủ của mình chết đâu hết rồi, vì sao lại buông vũ khí đầu hàng trước bóng tối và dục vọng chứ? Quả nhiên vẫn bị dụ dỗ mà……
Tương Văn Đào không hề biết những suy nghĩ trong đầu người này đang như sóng cuộn biển gầm, ngọt ngào hỏi nhỏ: “Song Hỉ, dọn tới chỗ tớ được không? Ở đây……”
Song Hỉ buột miệng thốt lên: “Không!”
Tương Văn Đào không ngờ cậu lại cự tuyệt nhanh đến vậy, cứ như thể trong lòng vốn có sự kháng cự ấy, nhất thời trầm xuống, tăng lực đạo trên tay xoay người cậu lại, hỏi: “Vì sao?”
Song Hỉ không đáp, cắn môi, dời mắt nhìn sang nơi khác, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh.
Tương Văn Đào nhìn chằm chằm cậu một lúc, dần dà cũng hiểu ra.
Đối với anh, nếu Song Hỉ ngầm đồng ý cho anh làm, vậy cũng chẳng khác nào thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, nên có dọn đến sống cùng nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng có lẽ Song Hỉ lại không nghĩ như thế. Tuy không hiểu cậu vẫn còn khúc mắc điều gì, nhưng Tương Văn Đào biết: người mà mình thích, chỉ lúc chìm trong dục vọng mới thành thật nhất mà thôi, lúc này hẳn cậu đang trốn tránh điều gì đó. Mặc dù anh rất không bằng lòng với kiểu né tránh này, nhưng ngẫm lại, tối qua chật vật mãi mới dụ được cậu đồng ý, đã coi như là một bước tiến lớn rồi, bây giờ cậu vừa mới tỉnh lại, không nên vì chút việc nhỏ mà phá vỡ bầu không khí. Nghĩ được thế nên anh cũng chịu lùi một bước, dung túng cười nói: “Được rồi. Không dọn thì không dọn.” Nhưng trong lòng lại xấu xa nghĩ: đợi đến khi “làm” thật nhiều, “làm” đến lúc tầng trên tầng dưới đều biết cậu “làm” với đàn ông, để xem cậu còn mặt mũi ở lại đây không.
Song Hỉ nào biết trong đầu anh lại có ý nghĩ tà ác nhường ấy, thấy anh không ép uổng, cũng ngượng ngùng thả lỏng, nhắm mắt lại như thể ngủ chưa đã. Ngay cả khi Tương Văn Đào hỏi cậu “Có đau ở đâu không? Có thấy khó chịu ở đâu không?” cậu cũng vờ như không nghe thấy.
Tương Văn Đào thấy cậu không để ý đến mình, nhưng vành tai lại dần đỏ hồng lên, cũng biết sự mềm mỏng của mình có hiệu quả, khẽ cười rồi tiếp tục vuốt ve tay cậu. Hai người không hề nói chuyện, những động tác vỗ về ấy cứ như thể đang thôi miên, mí mắt Song Hỉ dần trĩu nặng, cậu thầm nghĩ dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, liền yên tâm mà tiếp tục ngủ.
Song Hỉ bị đánh thức bởi những tiếng gõ cửa dồn dập.
Mở mắt ra, phát hiện mình đã được bế lên giường nằm, mà người bế cậu lên giường – Tương Văn Đào lại không hề thấy bóng dáng.
Đi rồi? Còn chưa kịp thấy hụt hẫng, tiếng gõ cửa bên ngoài đã thành tiếng đập cửa, cậu vội gác lại những cảm xúc kỳ lạ này: “Tôi ra đây.”
Vừa mở cửa, đã thấy nụ cười tươi rói của mấy người thanh niên —— công ty bách hóa đưa hàng tới.
Đó là một chiếc giường lớn dài hơn hai mét, ngoài ra còn có một bộ chăn ga gối đệm.
“Tương tiên sinh đã trả tiền rồi, ngài ấy dặn chúng tôi đưa hàng đến địa chỉ này.”
“………..”
Song Hỉ 囧 không biết nên nói gì, nhưng có người hàng xóm ở tầng dưới đi lên nhìn quanh: “Mua đồ dùng mới…….. định làm hỉ sự phải không?”
Song Hỉ đỏ mặt tim đập, vội mở cửa cho họ mang đồ vào, nhưng phải cái diện tích căn phòng quá nhỏ, đầu tiên phải mang giường cũ bỏ ra ngoài trước, sau đó lại vội vàng mang chăn đệm cũ để vào một góc. Mọi người đang bận rộn như thế, bỗng có người hàng xóm vừa đi làm về, đến trước cửa phòng cậu thì dừng lại hỏi: “Ái chà, thay giường hả?”
Đây là kiểu bắt chuyện của người Trung Quốc, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, Song Hỉ theo phản xạ ậm ừ vài tiếng, mãi đến khi nhìn rõ người vừa hỏi, không khỏi thấy thẹn vô cùng.
Thì ra người này, chính là người đêm qua ở phòng bên cạnh đọ sức với Tương Văn Đào……..
Nghĩ đến cảnh giữa đêm hôm hai tuyển thủ vừa tập trung lắng nghe động tĩnh cách vách, vừa ra sức “làm” hùng hục……. Tuy cuộc đua cuối cùng cũng chấm dứt với phần thắng nghiêng về Tương Văn Đào, nhưng mẹ nó chứ, có gì đáng để tự hào hả! Ấy thế mà tên Tương Văn Đào kia còn vô cùng đắc ý nữa chứ! Bây giờ ban ngày ban mặt gặp người ta thế này, Song Hỉ hận không thể kiếm được cái lỗ nào để chui xuống —— người khác mà nói “thay giường hả” thì cũng chỉ là câu bắt chuyện bình thường, nhưng cùng câu hỏi ấy mà nói ra bởi người kia, nghe sao như có dụng ý khác.
Người nọ ngắm nghía chiếc giường, rồi nhìn chằm chằm Song Hỉ, tự nhiên lại cười gian hai tiếng: “………….Tôi về trước đây.”
“Đi thong thả……….”
Song Hỉ hận Tương Văn Đào đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đành chịu mà tự an ủi bản thân: không có việc gì, không có việc gì, phòng này chỉ có mình là đàn ông, nói không chừng anh ta nghĩ người thắng đêm qua là mình.