Hãy Để Anh Làm Anh Trai Của Em

Chương 37




Lúc đi theo Song Hỉ lên tầng, toàn thân Tương Văn Đào ướt sũng, trái tim thì không ngừng nhảy nhót, trong lòng xao động không thôi.

Song Hỉ đồng ý cho mình vào nhà, đúng là một niềm vui bất ngờ, mình cần phải nắm chắc cơ hội này mới được. Khi nào vào nhà rồi mình sẽ mượn cậu ấy quần áo để thay —— đó là một yêu cầu chính đáng mà không ai có thể khước từ được. Nhà Song Hỉ không có máy sấy, đợi chỗ quần áo kia khô cần một khoảng thời gian dài nữa, vì thể mình có thể ăn cơm ở đây, thưởng thức lại tay nghề nấu ăn của Song Hỉ. Sau đó mình sẽ xung phong đi rửa bát, giúp cậu ấy làm một vài việc lặt vặt, chỉ cần mình biết kìm chế bản thân, tỏ ra mình là người vô hại với cả người lẫn vật, chắc chắn Song Hỉ sẽ không nỡ lòng nào đuổi mình đi…….. Nghĩ đến đây Tương Văn Đào thấy mừng thầm trong bụng, tuy ngoài kia mây đen vẫn che phủ cả bầu trời, nhưng ở trong mắt anh lại chẳng khác nào minh chứng cho một tương lai tươi sáng….

“Thôi rồi!” Song Hỉ vừa mở cửa đã hét lên ngay tắp tự, sau đó chạy vội vào phòng.

Tương Văn Đào cứ tưởng xảy ra chuyện gì to tát, vội dứt bỏ những ảo tưởng hương diễm kia, “Sao vậy?” Anh chạy tới trước cửa, nhìn thấy cảnh trong phòng cũng không khỏi “a” một tiếng.

Cửa sổ bị hỏng mất một cánh, mưa to thốc vào khiến cho phía trước cửa sổ đều là nước đọng, mà tệ hơn thế, do căn phòng đã quá cũ nát không chịu được mưa lớn nên bị dột, lớp sơn tưởng tróc đầy trên sàn gỗ như sao sa, bên ngoài trời mưa to, ở trong phòng mưa nhỏ……… Tương Văn Đào từ nhỏ lớn lên trong một gia đình cán bộ cấp cao, nào có bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế, anh buột miệng xuýt xoa.

Đổi lại là một ánh nhìn khinh bỉ của Song Hỉ. “Còn không mau đến giúp!” Có gì hay mà nhìn!

Cậu không hề ý thức được rằng mình đang to tiếng sai bảo Tương Văn Đào, mà người bị sai kia dường như cũng không hề nhận ra điều này, chỉ ờm một tiếng, vội vàng làm theo, cố gắng tỏ ra mình là người có ích.

Hai người bận rộn một chập, Tương Văn Đào tìm những tấm ván gỗ cũ.

Sợ chốt cửa sổ sẽ bật ra, Song Hỉ mang hết gáo chậu nồi niêu ra hứng mưa, đến tận khi trong phòng đi ba bước gặp một cái bát, đi năm bước gặp một cái nồi mới thôi, cậu lại còn gom một giống báo chí và giẻ lau ra thấm nước trên sàn.

Tương Văn Đào vừa đại công cáo thành đóng lại được mấy tấm ván xong, “Xong rồi!” Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh Song Hỉ đang chổng mông hì hụi lau lau chà chà, ái dà, cảnh đẹp nha cảnh đẹp nha, anh nuốt nước miếng cái ực, định lén thưởng thức một lát, Song Hỉ không cho anh có cơ hội rảnh rỗi, ngẩng đầu lên thấy anh xong việc rồi, không hề khách khí mà ném một cái khăn lau qua.

……..

Còn nói cái quái gì hả, làm việc đi người ạ!

Giữa tiếng mưa rơi rào rào, chỉ thấy cảnh hai người đàn ông lưng dài vai rộng đang quỳ trên nền ra sức lau sàn.

Diện tích căn phòng vốn không lớn, xung quanh lại còn đặt bao nhiêu đồ hứng mưa, giữa cái không gian chật hẹp ấy —— cốp một tiếng hai người cụng đầu vào nhau.

“Au!”

Hai người không hẹn mà cùng ôm đầu ngẩng lên, mặt cũng nhăn nhó y chang nhau, nhìn chằm chằm nhau một lúc, Tương Văn Đào phá lên cười.

Mẹ nó, cuộc sống đôi khi cứ như một vở bi hài kịch vậy. Song Hỉ vốn đang buồn bực vì thuê phải một căn phòng tồi tàn như vậy, khi nhìn anh cười vui vẻ đến thế, cũng chợt hiểu ra một điều, lau dọn vất vả thế này thật ra cũng chả sao cả, tiện thể tập thể dục luôn cũng tốt.

Hai người ngồi cười, tuy rằng xung quanh vẫn bừa bãi, nhưng lòng lại vô cùng nhẹ nhõm, chợt nhớ một thời học sinh cũng từng đi quét dọn như thế.

Tương Văn Đào khẽ cười đưa tay vuốt ve bên thái dương đang đỏ lên của cậu, dùng một ngữ khí cưng chiều mà rằng: “Cậu ấy à, đúng là thích chuốc khổ vào thân” (*) Nói xong, anh cứ đăm đăm nhìn cậu.

(*) Nguyên văn  “黄莲树下弹琵琶, 苦中作乐”. Dịch là “gẩy khúc nhạc tỳ bà dưới bóng hoàng liên, tìm vui trong khổ”. Đây là một câu yết hậu ngữ của Trung Quốc. Yết hậu ngữ là dạng câu bỏ ngỏ, chỉ cần nói một vế thì người ta cũng có thể hiểu được vế sau. 

Hoàng liên-黄莲 họ dùng ở đây đọc như từ Hoàng liên-黄连 này vậy. Chữ hoàng liên thứ 2 là tên 1 vị thuốc Đông Y, nó rất đắng, mà đắng và khổ trong tiếng Hoa đều là 1 từ 苦 hết. Cho nên hoàng liên tượng trưng cho cái khổ.

Còn dưới cây gảy đàn tỳ bà thì tượng trưng cho sự tìm vui, gảy đàn tỳ bà là tác nhạc, mà chữ nhạc vừa có nghĩa là âm nhạc vừa có nghĩa là lạc (tức là vui), tác nhạc vừa là làm ra âm nhạc, vừa là tìm vui.

Câu trước đưa ra tình huống và chơi chữ, câu sau đúc kết lại ý của nó.

Song Hỉ đang cười, dần dần cũng nhận ra không khí im lặng kỳ quặc này, vẻ mặt cậu tự nhiên cũng bối rối và căng thẳng trông thấy.

Tương Văn Đào chăm chú nhìn đôi môi của cậu. Do có phần hồi hộp, môi Song Hỉ vô thức mấp máy, cứ như thể đang mời gọi người ta vậy. Anh lo mình sẽ làm cậu sợ, cố gắng nhích người chầm chậm về phía cậu. Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, mây đen nhuộm bầu trời thành một khoảng không mênh mông cùng tận. Trong cảnh tối tăm ấy(*), thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần gần thêm một chút nữa thôi……

(*) Chữ “tối” ở đây có thể hiểu theo hai nghĩa:

1. Khung cảnh xung quanh tối do trời mưa.

2. “Tối” còn được hiểu là “ám muội/ mờ ám/ đen tối”

Thành công đã gần kề ngay trước mắt rồi, đúng lúc này ——

“Tớ đi tìm quần áo cho cậu thay.” Song Hỉ trốn tránh vội đứng lên.

Tương Văn Đào nhào vào khoảng không chỉ có thể đứng hình tại chỗ, nhếch miệng, “Shit!”

Trộm hôn không thành, đến tận khi thay quần áo mặt Tương Văn Đào vẫn xị ra, hậm hà hậm hực. Tâm trạng của anh lúc này chẳng khác nào đứa trẻ con không được cho kẹo, mãi đến khi thấy Song Hỉ đứng nấu cơm ở ngoài hiên, tâm tình không vui ấy mới tốt lên một chút.

Bên ngoài mái hiên, những giọt nước to đang trút xuống như dệt lên một tấm màn mưa, sắc trời càng lúc càng tăm tối. Cái oi bức trong không khí như vợi đi, nhưng cũng không mát mẻ hơn là bao. Dự báo thời tiết nói trong vòng ba ngày tới thành phố sẽ liên tục có mưa lớn, Tương Văn Đào chỉ hi vọng mưa đừng có ngừng rơi.

Nhưng suy nghĩ của Song Hỉ thì hoàn toàn trái ngược với Tương Văn Đào.

Cậu hi vọng mưa mau tạnh đi, nếu không thì cũng ngớt một chút, để cậu còn có lý do đuổi khéo Tương Văn Đào về. Cậu tự thấy buồn thay cho mình, sao còn chưa chịu nhìn thấu bộ mặt thật của Tương Văn Đào đi, tên kia ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không chịu bỏ qua, ở chung với một người như thế rất nguy hiểm, vừa rồi nếu không phải mình tỉnh táo, khéo lại bị hắn mê hoặc rồi cũng nên.

Đã thế tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện kia còn tỏ vẻ ngượng ngùng sán lại bắt chuyện: “Tối nay ăn gì vậy……?” Song Hỉ giận, không thèm để đến anh, xới hai đĩa cơm bưng vào phòng. Tương Văn Đào sờ sờ mũi, biết mình lại bị người ta ghét bỏ rồi. Ai bảo vừa rồi đang yên đang lành thì anh lại để lòi cái đuôi sói.

Nhưng mà không sao, thắng không kiêu bại không nản! Anh không tin Song Hỉ cho anh nhịn cơm, mặt dày mày dạn bám theo cậu đi vào.

Phòng chỉ có một người ở, ăn uống cũng chẳng cần cầu kì gì. Tối qua vẫn còn cơm thừa, Song Hỉ liền làm món cơm trộn đậu cô-ve. Món ăn kèm là dưa chua, ăn uống đơn giản là vậy nên ngay cả bàn cũng không dọn ra, chỉ để trên sàn, bên cạnh đĩa cơm là một bát canh.

Tương Văn Đào nhìn thấy, đầu tiên thì ngây người ra, sau đó thở dài: “Song Hỉ……”

Song Hỉ không thèm để ý ánh mắt xót xa của anh, nghèn nghẹn nói: “Ăn cơm.”

“Ừm.”

Hai người một tay cầm đĩa, một tay cầm thìa, bắt đầu ăn cơm. Tương Văn Đào vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, cứ để thế này không ổn, điều kiện nơi này quá kém, ở lâu khéo lại còn bị bệnh phong thấp, hơn nữa sàn nhà này làm bằng gỗ, đi lên đi xuống cũng phải nơm nớp lo sợ, chẳng may một ngày nào đấy nó sập rơi xuống tầng dưới thì sao?

Phải nghĩ cách để Song Hỉ mau dọn đi mới được!

Anh mải mê suy nghĩ, Song Hỉ thì thấy ngạc nhiên trước sự im lặng của anh, rồi lại càng lo lắng hơn bởi sự im lặng này như đang tiềm ẩn nguy cơ nào đó không thể đoán ra được, cậu giả bộ không để tâm nhưng thực chất thì trộm liếc nhìn anh.

Vừa mới nhìn đã phải bất ngờ.

Hồi nãy toàn thân Tương Văn Đào ướt nhẹp, Song Hỉ lấy quần áo cũ của mình cho anh thay, kích cỡ hai người quá chênh lệch, dù cậu đã chọn một bộ mình mặc rộng thùng thình, nhưng khi mặc trên người Tương Văn Đào vẫn có vẻ chật ních.

Dù sao cũng đang là mùa hè nên không sợ bị cảm, Tương Văn Đào để người trần luôn, bên dưới chỉ mặt độc một cái quần đùi, không chỉ để lộ cơ ngực, ngay cả cơ bụng cũng nhìn thấy hết luôn.

Song Hỉ trộm liếc người ta xong thì lập tức cúi đầu.

Tương Văn Đào mọi ngày vẫn mặc âu phục nên không để lộ dáng, nhìn bề ngoài thấy anh cũng không có vẻ rắn chắc, nhưng bây giờ cởi quần áo rồi, những ký ức xáo trộn trong đầu Song Hỉ lại đột nhiên sắc nét đến lạ thường.

Cơ thể nóng bỏng này từng ôm lấy cậu, nhiệt độ nóng rẫy, cánh tay hữu lực, cái eo dẻo dai ấy, đong đưa, đong đưa……….

Song Hỉ giật bắn lên vì những suy nghĩ của mình, sao cậu lại có những ý nghĩ như thế chứ?! Kinh ngạc dời tầm mắt đi, rồi lại vô tình nhìn thấy lông chân của Tương Văn Đào —— những suy nghĩ của cậu, càng lúc càng không thể khống chế —— nghe nói người có lông chân dài dù là tính cách hay tính dục cũng đều rất mạnh, rất mạnh, rất mạnh …….

Ngây ngốc một lát, Song Hỉ thấy sợ tới mức muốn khóc.

Chắc chắn là mình bị tên Tương Văn Đào kia tiêm nhiễm rồi, nếu không sao có thể nhìn cơ thể đàn ông mà nghĩ đến chuyện kia?

“Song Hỉ……..” Không biết Tương Văn Đào định nói gì với cậu mà lại hơi nghiêng người về phía này, Song Hỉ xoay người đứng lên, cách anh một khoảng thật xa.

Phản ứng quá khích này làm Tương Văn Đào ngạc nhiên, mà Song Hỉ cũng bối rối, một lát sau, bỗng nhiên cậu gượng gạo nói: “Mưa ngớt rồi.”

“…………”

Tương Văn Đào nhìn ngoài trời cơn mưa vẫn không ngớt đi tí nào, không nói thành lời, ấm ức. Đây rõ ràng là nói dối không chớp mắt mà, Song Hỉ nhà mình sao lại chơi xấu như vậy……….

“Tớ vẫn chưa ăn xong………”

“Vậy ăn xong rồi đi.”

“Quần áo cũng chưa khô nữa……..”

“Tớ sẽ là cho cậu.”

Tương Văn Đào buồn bực, Song Hỉ làm sao vậy, tự nhiên lại không buồn nể tình đuổi mình đi cho bằng được thế? Mình cũng không làm chuyện gì quá đáng mà.

Song Hỉ nói sao làm vậy, ăn cơm xong bèn đi là quần áo cho anh. Áo khoái ngoài thì chắc không khô được rồi, chỉ có thể thử quần áo bên trong. Chỗ cậu không có bàn là điện, nhưng vấn đề nhỏ này không làm khó được Song Hỉ, cậu đổ nước sôi vào một cái bát inox, biến nó thành cái bàn ủi đơn giản.(*) Tương  Văn Đào nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất đáng để ngâm cứu. Rốt cuộc Song Hỉ bị chập dây thần kinh nào rồi?

(*) Dùng nước sôi đổ vào bát inox, nhiệt độ tỏa ra sẽ làm cái bát nóng lên, dùng cái bát nóng ấy để là quần áo. ==+ Cách này mà cũng nghĩ ra được ~~

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tương Văn Đào, đầu Song Hỉ càng lúc càng cúi thấp.

Cậu cũng biết mình phản ứng hơi thái quá, sao lại mất kiên nhẫn như vậy, trong đầu mình nghĩ gì Tương Văn Đào cũng đâu biết được, cần gì phải căng thẳng hồi hộp như vậy? Cậu buồn bã không thôi, động tác là quần áo cũng càng lúc càng chậm, càng cẩn thận, càng do dự hơn.

Tương Văn Đào chăm chú nhìn cậu, dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng giọt mưa tí tách rơi vào chậu, bóng hình đang là quần áo kia càng mờ nhạt không tỏ…….. Tương Văn Đào chợt nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói: “Song Hỉ, tớ vẫn luôn nghĩ rằng làm một cặp vợ chồng nghèo sẽ khó nhọc trăm bề, chỉ có tiền bạc mới là chỗ dựa của tình yêu. Nhưng, cậu tin không, bây giờ đột nhiên tớ lại cảm thấy, tình yêu của những người nghèo, dường như cũng không có gì không tốt cả.”