Người Song Khánh giới thiệu cho cậu là một nữ đồng nghiệp hơn tuổi cô.
Người ấy cũng bằng tuổi Song Hỉ, quê ở gần Trùng Khánh. Lúc còn trẻ, bản tính cô nàng có hơi tự mãn, lại cộng thêm điều kiện gia đình khá giả nên càng được thể bắt bẻ soi mói người khác, phụ nữ mà. Không cần người này, không thích người kia, cứ chọn qua chọn lại như vậy để rồi hoài phí tuổi xuân, bây giờ tuổi lớn rồi mới bắt đầu lo sợ, yêu cầu với đối tượng xem mắt cũng không khắt khe như trước nữa. Nếu là trước kia, một người đàn ông sự nghiệp còn chưa đâu vào đâu như Song Hỉ thì còn lâu mới lọt vào mắt xanh của cô.
Thời gian và địa điểm hẹn gặp đều do Song Khánh sắp xếp. Tham gia buổi hẹn hôm đó ngoài đôi nam nữ diễn viên chính thì không thể thiếu người làm mối là Song Khánh và một đồng nghiệp nữa.
Thời gian ước định vào ngày thứ năm, Song Hỉ thấy khó hiểu mới hỏi sao không chọn ngày nghỉ cuối tuần, vừa hỏi xong lập tức bị cô em oán trách trừng mắt nhìn.
“Cuối tuần? Anh muốn ăn cơm xong còn phải mời các cô ấy đi uống rượu hát hò à? Anh nhiều tiền nhỉ? Còn chưa biết chuyện có thành hay không.”
Ý tứ của Song Khánh là: Xem mắt kiểu này, nhất định phải thấy cá mới tung lưới, nếu không nắm chắc trăm phần trăm, cần gì phải đầu tư nhiều như vậy?!
Ngày thứ năm thật tốt. Sáng hôm sau phải đi làm nên tối hôm trước không thể đi chơi quá khuya, cùng lắm là ăn một bữa cơm, thấy thích nhau thì tiếp tục quan hệ, còn không thích thì bye bye. Tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, công sức, tiền bạc.
“Nếu anh không phải anh trai em, em đã mặc kệ cho anh tiêu tiền như nước rồi.”
Vì đây là buổi hẹn đầu tiên nên phải chuẩn bị thật tốt, Song Khánh chọn lựa một cách tỉ mỉ từ món ăn, nhà hàng, cách bài trí, giá cả đến quang cảnh xung quanh, sau khi cân nhắc hết, cuối cùng cô chọn một nhà hàng không quá sang trọng nhưng cũng không thất lễ với người ta.
Tới ngày thứ năm, mọi người chia nhau chuẩn bị.
Sau khi tan làm Song Hỉ lao ngay về tắm gội, mặc cho đầu tóc còn ướt sũng, cậu vội mở tủ tìm quần áo.
Ban đầu cậu chọn một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu hồng nhạt phối với chiếc quần sáng màu. Tương Văn Đào từng khen cậu mặc bộ này rất đẹp, rất hợp. Song Hỉ rất tin tưởng mắt thẩm mỹ của anh nên khi chọn quần áo cậu đã kết hợp như vậy. À, tất nhiên, cậu không biết thuật đọc tâm nên cũng không biết lúc nhìn thấy cậu mặc như vậy, trong lòng Tương Văn Đào chỉ có hai chữ: Ngon miệng.
Cậu đứng trước gương ngắm mình một chút.Trong gương hiện lên hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.
Hình như không ổn lắm thì phải.
Phụ nữ ngoài ba mươi luôn hi vọng sẽ tìm được một người đàn ông tạo cho mình cảm giác an toàn, cách mặc này tuy rất trẻ trung nhưng lại không dễ chiếm được lòng tin của phái nữ. Thôi cứ mặc kiểu chín chắn nghiêm túc có khi lại tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Song Hỉ lại chui đầu vào tủ tìm quần áo.
Lần này cậu lấy bộ âu phục đắt tiền ra, sắc áo trắng như tuyết đi cùng với cà-vạt làm từ tơ tằm. Đây là bộ quần áo Tương Văn Đào chọn cho cậu, cũng là bộ quần áo cậu thích nhất. Khi mặc vào người, cảm giác như mình cũng có chút anh khí.
Lúc cậu ngồi xổm ở cửa buộc dây giày thì Tương Văn Đào về. Thấy cậu không nấu ăn như mọi khi, anh hơi ngạc nhiên.
“Cậu định ra ngoài sao?”
“Ừ. Ra ngoài ăn cơm……… Đồ ăn hôm qua vẫn còn, cậu chỉ cần hâm nóng lên là ăn được. Bát canh kia phải mau uống đi, nếu để lại chắc thiu mất.”
Tương Văn Đào cũng không đáp lời cậu, chỉ bất động thanh sắc nhìn lướt qua trang phục của cậu, anh đứng ở cửa giả như nói chuyện phiếm hỏi: “Thật không ngờ. Hôm nay tớ không phải đi xã giao thì cậu lại ra ngoài. Là tiệc gì vậy?”
Song Hỉ ngừng một chút, cuối cùng vẫn nói thật:
“Ừm…….. Có người giới thiệu bạn gái cho tớ, hôm nay gặp mặt…….”
“À ——”
Thảo nào ăn mặc chỉnh chu như vậy.
Thật ra cũng chẳng có gì lạ.
Song Hỉ tuy không phải mẫu đàn ông lý tưởng của phụ nữ nhưng được cái tốt tính, ăn vận vào thì cũng dễ nhìn. Nhất là đến tuổi này cậu vẫn chưa kết hôn, không vướng mắc chuyện con cái, người như vậy khó mà tìm được, hiển nhiên mấy bà cô sẽ muốn giật dây làm mối rồi.
Tương Văn Đào mỉm cười, hỏi như đùa: “Là người thế nào vậy? Có khi là kẻ lừa đảo để được ăn uống cũng nên.” Nếu thật là loại phụ nữ lừa đàn ông một bữa cơm thì rồi chuyện hai bên sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Song Hỉ không phụ họa theo, buột miệng nói: “Không thể nào. Song Khánh ——” đột nhiên phát hiện mình lỡ lời, cậu vội ngừng lại.
Nhưng Tương Văn Đào là ai chứ, anh hiểu ra ngay, rũ mắt, cười nhẹ một tiếng. “Là Song Khánh giới thiệu sao? Vậy còn đáng tin một chút —— cô nhóc này lùng người cũng nhanh thật.”
Song Hỉ cũng cảm thấy thế, không nhịn được buồn cười.
Mới vừa rồi, cậu còn sợ Tương Văn Đào sẽ ôm hận mà gây khó dễ cho em gái mình. Nhưng phản ứng của Tương Văn Đào lại làm cậu thở phào một hơi. Xem ra cậu ấy đã hết hi vọng thật, ngẫm lại, với điều kiện của cậu ta muốn tìm kiểu người gì mà chả có, sao có thể vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng cây chứ. Song Khanh lo xa quá rồi.
Song Hỉ đã hoàn toàn yên tâm nên nhanh chóng thắt nốt dây giày chờ đến lúc xuất phát.
Khéo léo từ chối lời đề nghị lái xe chở cậu đi của Tương Văn Đào, Song Hỉ nhảy lên xe buýt đi đến nhà hàng. Song Khánh đứng chờ cậu ở cửa, hai anh em đi vào trước, vừa ngồi xuống chưa lâu thì người bên nhà gái cũng đến.
Đối với lần xem mắt này, tuy rằng ngoài miệng Song Hỉ nói “không thích” nhưng thật ra trong lòng vẫn tràn ngập mong chờ. Khi nhìn thấy cô gái kia thì loại chờ mong này lại càng tăng lên.
Xem chừng người phụ nữ này thuộc kiểu người trí thức, khí chất nhã nhặn, cách ăn mặc cũng không chạy theo mốt, có vẻ là một người đoan trang đức hạnh. Khi ngồi xuống cô mỉm cười gật đầu chào, không biết là do bản tính rụt rè hay do ngượng ngùng mà cô rất ít nói.
Song Hỉ thấy thật vừa ý. Cứ tưởng rằng phụ nữ lớn tuổi sẽ có chút cổ quái, không ngờ lại gặp được người tốt như vậy.
Cậu vốn không phải kiểu người khéo ăn khéo nói, hơn nữa vì muốn tạo ấn tượng tốt với người ta nên cậu càng không dám nói năng lung tung lộn xộn, hơi câu nệ đứng lên chào lại, may sao Song Khánh và người đồng nghiệp kia đều là những cô gái trẻ, lại lần đầu làm bà mối, cảm giác thật mới mẻ nên hỉ hả cười đùa giải tỏa không khí, dần dần lôi kéo được hai diễn viên chính kia, coi như một cuộc gặp mặt bạn bè bình thường nên cũng đỡ căng thẳng hơn một chút.
Để tỏ ra mình biết quan tâm săn sóc người khác, Song Hỉ đặc biệt chú ý tới sở thích của đối phương, mỗi lần xoay bàn(*), cậu đều cố ý chuyển những món ăn cô thích đến trước mặt cô.
(*) Ở Trung Quốc rất thịnh hành loại bàn ăn xoay. Khi muốn lấy một món ăn nào đó trên bàn mà xa chỗ ngồi của mình, người dùng chỉ cần xoay chiếc bàn là món ăn đó sẽ tới trước mặt.
Song Khánh cười cười: “Anh, anh đừng xoay bàn nữa, mọi người cũng cần dùng bữa mà.”
Lời này vừa thốt ra, hai vị kia lập tức quay qua nhìn cậu, Song Hỉ ngượng quá, nhanh trí chữa thẹn: “Lần đầu được ngồi cùng với ba người đẹp thế này sao tránh khỏi căng thẳng được.” Ngừng lại một chút, bổ sung thêm câu: “Tôi thấy trừ báu vật trong rương, cái gì cũng không bằng cảnh tượng trước mắt tôi đây.”
Nghe vậy mọi người đều bật cười, Song Hỉ cũng ngầm đắc ý, bình thường mồm mép cậu đâu có linh hoạt như vậy, ấy vậy mà hôm nay phát huy tốt thế. (Dại gái =.=)
Sau đó cô nàng kia và người đồng nghiệp viện cớ đi vệ sinh, xem chừng là để bàn bạc ý kiến với nhau. Ở ngoài này, Song Khánh chờ hai người kia vừa đi khỏi thì lập tức kéo ghế lại, quay qua hỏi:
“Thế nào?”
Song Hỉ hơi đỏ mặt, “Cái gì thế nào?”
“Anh giả vờ gì nữa.” Song Khánh khẽ gắt, “Nói nhanh đi.”
Song Hỉ đành phải trả lời.
“Cũng không tệ lắm. Nhìn qua không giống loại người yêu tiền.”
Song Khánh cười. “Anh, thời này làm gì có ai không thích tiền. Anh có chú ý tới cái túi cô nàng kia dùng không? Không có đủ ngần này, ” sau đó cô làm một động tác tay, “Không mua nổi đâu.”
Những lời của cô làm Song Hỉ không khỏi lo lắng. Có những thứ quý giá ẩn giấu sau vẻ bề ngoài mộc mạc. Cậu rất tin tưởng vào mắt nhìn cũng như sự hiểu biết về hàng hiệu của em mình. Lại nhớ đến cách bài trí trong nhà Tương Văn Đào, mới thoạt nhìn thật khiến người ta không thể chớp mắt, nhưng không hề dung tục mà thật trang nhã.
Nghĩ đến đó, cậu thấy bình tâm hẳn.
Biết đâu đó là bộ quần áo và phụ kiện đẹp nhất của con nhà người ta thì sao, như cậu đây, không phải cũng đang mặc trên người bộ âu phục trị giá gần vạn sao. Chút tâm hư vinh của con người, hẳn nên thông cảm mà bỏ qua.
Cậu nhẹ cười, dịu dàng nói: “Nào có ai được thập toàn thập mĩ đâu.” Vừa nói xong, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới Tương Văn Đào, nhìn nhau, không nói lời nào.
Một lát sau Song Hỉ mới nhẹ giọng hỏi em: “Dạo này em ——”
Song Khánh biết cậu định hỏi gì, dửng dưng nói: “Anh yên tâm. Người theo đuổi em đâu chỉ có một, tối nay em còn có hẹn đây này.”
“Anh phải sớm ổn định đi thì mới có thể dứt ra được.”
“Anh biết.”
Hai anh em đang nói chuyện thì hai người kia đã trở lại. Xem ra đối phương cũng có ý tiến thêm một bước để tìm hiểu nhau, Song Khánh và vị đồng nghiệp kia ngầm trao đổi một ánh mắt chứa đầy ý tứ hàm súc.
Vì thế sau khi rời khỏi nhà hàng, bốn người chia làm hai đường.
“Bọn em còn có chút việc. Anh, anh đưa Uông Khởi về nhé!” Song Khánh nháy nháy mắt, ý bảo cậu cố mà nắm bắt cơ hội.
Song Hỉ lén nhìn vị Uông tiểu thư kia, cô vẫn duy trì một nét cười nhàn nhạt, dường như cũng không từ chối cho cậu cơ hội. Dấu hiệu này tựa như một lời cổ vũ rất lớn với Song Hỉ.
Tạm biệt tụi Song Khánh rồi, hai người đi men theo con đường lớn, vừa đi vừa tìm một đề tài để tán gẫu.
Đôi bên tự giới thiệu sơ qua về nhau xong mới phát hiện giữa hai người có những nét thật tương đồng. Những người phụ nữ tri thư đạt lễ (thông hiểu lý lẽ) thời nay không còn nhiều, qua cuộc trò chuyện, Song Hỉ phát giác người này thật giống hình mẫu lý tưởng của mình.
Dọc đường cậu về cậu vừa đi vừa huýt sáo, về đến nhà, Tương Văn Đào vẫn chưa đi ngủ, anh đang ngồi trong phòng khách lật giở gì đó. Song Hỉ vô tư hỏi một câu: “Chưa ngủ sao?”
Tương Văn Đào ngẩng đầu lên nhìn, ngầm xem xét khí sắc của cậu. “Có vẻ thành công nhỉ. Điều kiện của đối phương không tồi chứ?”
Song Hỉ không nhịn được cười một chút.
Lúc chia tay đôi bên đều trao đổi số điện thoại, điều này như mở ra một bước tiến mới trong mối quan hệ của họ. Thật ra cậu rất muốn diễn tả hết cho Tương Văn Đào cảm giác vui sướng của mình, thế nhưng, đối với người bị mình từ chối mà lại nói chuyện về bạn gái bây giờ, chẳng khác nào đang đả kích người ta.
Bởi thế cậu đành kiềm chế bản thân, dùng một loại ngữ khí bình thường nói: “Còn hơn thế. Tính cách và ngoại hình đều ổn lắm.”
“Thật sao? Vậy là tốt rồi.” Tương Văn Đào cười, dường như cũng mừng thay cho cậu, “Người như cậu, nếu gặp phải một bà cô tinh quái xảo quyệt thì sao chịu nổi.”
“Đôi bên phải nhường nhịn nhau mới tốt, sao có chuyện ai áp chế ai.”
“Nhưng dù sao trong nhà cũng cần có một người làm chủ chứ.”
Song Hỉ nhớ tới câu nói “Đi đường cẩn thận!” của Uông tiểu thư lúc chia tay thì không khỏi cười rộ lên.
Người trụ cột sao? Một người phụ nữ dịu dàng như vậy hẳn nhiên không thích hợp với vị trí trụ cột rồi, đương nhiên người làm chủ gia đình, chỉ có cậu đây mà thôi.