Thứ hai ngày mồng tám, kì nghỉ dài hạn kết thúc, bắt đầu đi làm.
Những người có kinh nghiệm đều biết, kỳ thật công việc chỉ trở lại quỹ đạo vào cuối tuần này.
Bởi vì bình thường mỗi khi qua ngày cuối tuần ăn chơi nhảy múa, lòng dạ nhóm viên chức rõ ràng chưa thu về hết, ai cũng có vẻ mệt mỏi, cho dù nói chuyện phiếm, đa số nội dung tán gẫu cũng là hai ngày vừa rồi đi chơi những đâu, với cung cách như vậy, thật sự khó có thể trông chờ họ hoàn thành việc gì.
—— Mới ngày cuối tuần đã như vậy, huống gì lần này lại là kỳ nghỉ dài hạn.
Tương Văn Đào cũng không ngoại lệ.
Cả buổi sáng hiệu suất làm việc của anh là con số không, tựa mình vào ghế xoay vòng vòng nhìn cảnh ngoài trời mà xuất thần. Anh khi thì mỉm cười, lúc lại hầm hừ, thỉnh thoảng lại gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn………Đáng sợ nhất là khi anh híp mắt lại, mang dáng vẻ đa mưu túc trí, cấp dưới của anh nhìn thấy, sợ đến độ run lên như cầy sấy, không biết anh lại có suy nghĩ xấu gì.
Khi sắp đến giờ cơm trưa rốt cuộc có người nào đó không kiềm chế được nữa, lấy danh nghĩa làm việc công công khai về sớm.
“Song Hỉ, đang làm gì vậy?” Đứng dưới ánh mặt trời anh khoái trá gọi điện thoại, “Hửm, ăn cơm? …….Ấy, vậy tớ về ăn cùng cậu. Buổi chiều tớ rảnh, chúng mình đi mua đồ đi.”
Tối qua đi mua mấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ở siêu thị phụ cận, anh đã có ý lấy lòng. Với Song Hỉ mà nói, sống ở bên ngoài, chỉ cần mấy món đồ này đã đủ dùng rồi. Nhưng Tương Văn Đào xem xét qua quần áo của cậu liền lắc đầu: “Quá ít, cần đi mua thêm. Quần áo đối với đàn ông còn quan trọng hơn mấy thứ đồ của phụ nữ……….Ngày mai đi mua.”
Ngữ khí của anh thật sự không cho phép người ta cãi lại, Song Hỉ do dự một chút, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Kỳ thật đã sớm chuẩn bị tinh thần “Hôm nay phải mất nhiều máu” (*), nhưng khi bị Tương Văn Đào đưa đến salon tóc, Song Hỉ vẫn không khỏi hoảng sợ. Đến nơi này tiền cắt tóc có giá gì!!!!! Nhìn nội thất trong phòng cùng cung cách phục vụ, chỉ sợ số tiền cậu mang theo sẽ vơi hơn phân nửa.
(*): Ý nói hôm nay sẽ phải mất nhiều tiền. Tiền là xương máu mà.
“Thực ra tháng trước tớ mới cắt ——”
“Vậy sửa một chút thôi.” Giọng điệu Tương Văn Đào có vẻ ôn hòa, nhưng lại mang ý tứ quyết đoán vô cùng. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, chính anh cũng ý thức được điều này, sợ làm Song Hỉ phản cảm, vội vàng mỉm cười một chút, đính chính lại: “Sửa một chút đi, dù sao cũng đã hẹn giờ rồi.” Đổi lại thành giọng dụ dỗ con nhà người ta.
Song Hỉ còn đang do dự, chân đã không tự chủ được bị kéo vào. Lúc người thợ cắt tóc ấn cậu ngồi xuống ghế, gỡ kính cậu ra, xem xét khuôn mặt, cậu khẽ cắn môi, quyết không đếm xỉa gì nữa.
Nếu đã bước chân vào đây, ngàn vạn lần đừng tỏ thái độ kẹt sỉ, như kiểu quá khả năng của mình.
Người thợ cắt tóc cho cậu quả thật rất tài giỏi. Trước ngực có một chai nước, hạ kéo như có thần. Người kia thong thả quan sát tóc cậu, trầm tư một lúc, mới đưa kéo.
Cách.
Cách.
Cách.
Cách.
“Xong rồi.”
“………”
Song Hỉ nhanh chóng nhẩm tính một chút, người giỏi như vậy ra tay ít thì cũng mất một trăm hai mươi tệ ( xấp xỉ 300.000 VNĐ), hơn nữa thủ pháp lại nhẹ như gió thoảng qua, có thể nói là vô tung vô tích (ý nói rất nhanh) —— cậu đeo kính lại nửa ngày, vẫn không hiểu tóc mình là làm sao mà rớt xuống!
Nhưng suy nghĩ của Tương Văn Đào và người thợ kia hiển nhiên không giống cậu. Một người gật đầu vừa lòng nói “Ừm, quả nhiên có sức sống hơn”, một người lộ vẻ mặt đắc ý, rất chi là tự hào.
Khi trả tiền làm Song Hỉ lòng đau muốn chết, tim như muốn chảy máu, nhưng trên mặt lại làm bộ không có chuyện gì. Tương Văn Đào nín cười thưởng thức vẻ mặt không cam lòng của cậu, cuối cùng anh chộp cái tay đưa tiền của cậu lại.
“Thật ra tớ có thẻ ưu đãi ……….Không cần trả tiền.”
Song Hỉ ngẩn ra, sau đó mừng rỡ nói: “Sao cậu không nói sớm!” Cậu vô cùng vui vẻ cất tiền vào túi.
Tương Văn Đào vuốt vuốt mũi, cúi đầu cười cười.
Thật may khi cậu không bị cuộc sống khắc khổ mấy năm rồi đày đọa thành một ông cụ non, vẫn giữ được phần nào tấm lòng son đáng quý. Nếu được, anh hi vọng có thể cho cậu một cuộc sống tốt đẹp, cùng nhau ngọt ngào trải qua ngày tháng sau này……
Mục tiêu kế tiếp chính là shop quần áo cao cấp.
Khi tiếp tân giới thiệu các mẫu sản phẩm bằng một tràng dài tiếng anh, Song Hỉ chỉ thấy mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa.
“Tương Văn Đào, chúng ta đổi nơi khác được không?” Nghe những lời giới thiệu của người bán hàng đã đủ biết cậu không có khả năng mua được chúng, thật muốn đi xem đồ sao? Chỉ sợ sẽ làm người ta chê cười.
“Cứ đi xem trước, có gì nói sau.” Tương Văn Đào không để cậu trốn, túm tay cậu kéo đi.
“Tương tiên sinh.” Quản lí mặt mày hớn hở chào đón. “Đã lâu không thấy ngài, hôm nay ngài đưa bạn đến xem đồ sao?”
Tương Văn Đào chỉ khẽ gật đầu.
“Muốn mua một vài bộ âu phục tốt, cô xem có bộ nào hợp với cậu ấy không?”
“Vâng……….” Người đẹp kia ngầm quan sát Song Hỉ.
“Vị tiên sinh này thân hình hơi gầy, tôi thấy không bằng thử mẫu mới năm nay #¥%—*” lại một chuỗi tiếng anh lầm nhầm. “Bộ đồ mới này, là do nhà tạo mẫu #¥%—*” lại tiếp tục là tràng tiếng anh nữa.
Song Hỉ buồn rầu nghĩ, đất nước rộng lớn đến vậy, chẳng lẽ không có nổi một nhà tạo mẫu người Hoa sao?!
“Cậu thử bộ này đi.”
Tương Văn Đào tựa hồ cảm thấy vừa lòng, đưa một bộ quần áo cho cậu, “Cậu mặc thử đi cho tớ xem.”
Song Hỉ đành nghe theo.
Đóng cửa phòng thay quần áo lại, việc đầu tiên chính là xem giá tiền bộ quần áo.
Ngay tức khắc mắt cậu trợn trừng cả lên. “Đắt như vậy! Bộ đi ăn cướp được tiền sao!” Song Hỉ thật có loại xúc động muốn đem quần áo trả lại cho quản lý.
Thế nhưng, cậu là do Tương Văn Đào đưa đến. Cho dù không để ý đến mặt mũi của mình thì cũng phải chừa lại danh dự cho Tương Văn Đào. Phân vân nửa ngày, cuối cùng cậu đành cắn răng.
Thử thì thử. Dù sao nếu cố bới thì trong trứng cũng có xương (tương tự câu “bới lông tìm vết”), đến lúc đó giả vờ bắt bẻ là được rồi.
Sự thật chứng minh, Song Hỉ đã tính sai.
Bởi vì lần đầu mặc đồ hiệu sang quý như vậy, lúc bước ra cậu không tự tin cho lắm, vô thức giật nhẹ vạt áo. Tương Văn Đào đang chọn cà vạt, nghe tiếng quay đầu lại, trong chốc lát nhìn không rời mắt, trong con ngươi một ngọn lửa nhen nhóm chực chờ bùng cháy.
Song Hỉ thấy anh không nói lời nào, có hơi bất an.
“Có phải……………Mặc long bào, cũng không thể thành thái tử không………..”
Cô nàng quản lí xinh đẹp nhín miệng cười: “Không đâu. Rất đẹp. Tương tiên sinh ngài thấy thế nào?”
Tương Văn Đào chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc.
Anh khụ một tiếng, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới, sau đó cố tỏ vẻ tự nhiên đi đến trước mặt cậu, cầm lấy cà-vạt trước ngực cậu chỉnh lại.
“Nhìn xem.”
Cả đời Song Hỉ, cơ hội đeo caravat cũng không nhiều, nên động tác không khác gì thiếu niên tiền phong quàng khăn đỏ. Vì thế mỗi khi mua cà-vạt, cậu đều chọn loại thắt sẵn, chỉ cần kéo một cái là đại công cáo thành. Tương Văn Đào nhìn động tác của cậu có chút vụng, nhanh chóng hiểu ra, bèn đi lên trước quản lý nói: “Để tớ giúp cậu.” Từng ngón tay thuần thục thắt cà-vạt lại.
Song Hỉ cười cười với quản lí, mặt khác, lại quay về phía Tương Văn Đào, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói nhỏ: “Lúc còn ở nhà tớ chỉ mua một bộ âu phục duy nhất.”
Tay Tương Văn Đào đang đeo caravat hơi dừng lại.
Song Hỉ đương nhiên không biết, cậu ghé sát vào tai anh nói chuyện như vậy, một chút hơi thở nóng ấm phả ra, thật sự là trêu chọc sức nhẫn nại của Tương Văn Đào. Đàn ông là loại sinh vật rất dễ xúc động.
Anh cố lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói với cô quản lí xinh đẹp: “Vừa rồi tôi thấy ở bên kia có một cái cà-vạt màu lam, làm phiền cô lấy hộ được không?”
Sau đó mới quay sang giảng giải cho Song Hỉ.
“Âu phục thì mua một bộ cũng được, nhưng áo trong(*) và cà-vạt thì không thể mua ít được.” Tương Văn Đào dẫn dắt từng bước. “Cậu thử nghĩ xem, bên ngoài một bộ hàng hiệu âu phục, nhưng lại để áo trong màu cháo lòng, vậy chẳng khác nào hỏng bét cả rồi.”
(*) Quần áo tây gồm có một áo khoác ngoài và một áo sơ-mi dài tay ở trong, “áo trong” ở đây là chỉ áo sơ-mi, không phải áo lót.
Song Hỉ thở dài.
Cậu cũng biết như vậy chẳng khác nào hỏng bét hết cả. Mắt thẩm mỹ, không phải cậu không có. Nhưng đi kèm theo sự thưởng thức là biết bao tiền của.
Tương Văn Đào hiểu thấu suy nghĩ của cậu, mỉm cười.
“Về tiền nong cậu không cần lo lắng. Âu phục thì cậu tự mua, nhưng quần áo trong và cà-vạt coi như là quà tớ tặng cậu.” Nói tới đây, trong đầu Tương Văn Đào nảy ra một ý xấu.
Đàn ông tặng phụ nữ quần áo là để chính tay mình cởi nó ra, vậy đàn ông tặng đàn ông quần áo làm gì?
Với anh mà nói, đương nhiên vẫn là hai chữ: Cởi nó!
Chờ khi thời cơ tới rồi, anh sẽ làm như vậy như vậy, như vậy như vậy……….
Song Hỉ do dự một chút, nói: “Thôi không cần đâu, tớ đi mượn tiền Song Khánh ——”
“Không nên mượn cô ấy.” Tương Văn Đào nhanh nhảu đáp: “Tiền quần áo giày dép của cô ấy cũng tốn không ít, cậu nghĩ quần áo của cô ấy rẻ vậy sao.”
“Nhưng mà ——”
“Cậu chừa cho tớ chút mặt mũi đi. Tính chất công việc hiện tại của cậu không giống trước nữa, đây vốn là nơi trông mặt mà bắt hình dong. Nếu ăn mặc quá luộm thuộm, làm người giới thiệu cậu là tớ cũng mất mặt.”
Lời này nói ra quả nhiên có tác dụng, Song Hỉ buồn thiu trong chốc lát, cuối cùng nói: “Vậy khi nào được phát lương tớ sẽ trả lại cậu.”
Tương Văn Đào cười liếc cậu một cái, “Vậy chi bằng mời tớ ăn cơm đi.” Tỏ ra không có gì nói: “Đến lúc đó………Cũng có thể gọi cả Song Khánh đi cùng.”
Song Hỉ ngẩn ra, dài giọng nói: “À —— hiểu rồi.” Tương Văn Đào mỉm cười liếc cậu một cái, trong lòng hừ lạnh: “Diệp Song Hỉ, cậu hiểu cái gì!”