Hãy Để Anh Là Gió

Chương 36




Lưu Ly hơi ngẩn người trước cô gái trước mặt. Anh họ? Triết Huân sao? Sao trước giờ nó không biết Triết Huân còn có một cô em họ nhỉ? Ngoài Phúc ra nó không còn biết Triết Huân có thêm một người em họ nữa.

- Chị ngơ ngơ ra làm cái gì? Chị đâu có biết tôi phải không? Phải rồi, anh họ vốn không có coi trọng chị nên mới không kể về tôi. Chỉ có chị Luyến mới đủ tư cách biết thôi! - Thấy vẻ mặt của Lưu Ly, Kim nghênh mặt nói.

- Hah? Không khéo tôi lại tưởng có người ảo tưởng sức mạnh ở đây đấy! – Hạ Chi kéo Lưu Ly ra sau lưng mình, khoanh tay trước mặt nói.

- Sao hả? Chị là ai? Có quyền gì can thiệp? - Kim nhắn mặt nhìn Hạ Chi.

- Là ai không quan trọng, nhưng chị là chị có quyền can thiệp đấy. – Hạ Chi cười cười, nói tiếp.

- OMG, có loại bạn như thế nào đây? - Kim nhếch miệng, liếc nhìn Hạ Chi rồi ngó ra Lưu Ly đằng sau.

- Nói cái gì đó hả? - Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Kim cùng với nói đó, Hạ Chi chợt nổi điên lên.

- Hạ Chi... - Cả Lưu Ly cùng với Trung đều kéo Hạ Chi lại.

- Okk, chị đây không có chấp với người không có hiểu biết như cưng đâu, cứ ở đó mà mơ tưởng đến anh họ cưng đi. – Hạ Chi thở mạnh, chống tay lên hông nói giọng giễu cợt. Hạ Chi tin tưởng vào tình cảm của Triết Huân dành cho Lưu Ly.

- Chị nói cái gì đó hả? Chị nói lại tôi nghe xem? Kim vốn nóng tính, à rất nóng tính, khi nghe Hạ Chi nói vậy thì ngay lập tức đập bàn, đá ghế hét lên.

- Chị nói cưng và chị Luyến của cưng cứ ở đó mà mơ tưởng đến tình cảm của anh họ cưng đi, chắc cũng hạnh phúc, mặc dù không được chân thật lắm nhưng chắc không tệ. - Thấy đụng chạm được tới “nỗi lòng” của cả hai người đứng đối diện mình, Hạ Chi chợt thấy hả hê. Lưu Ly không thể nói lại thì cô nói.

- Chị... cũng đê tiện quá đó! - Kim nghiến răng sau đó đi đến đẩy Hạ Chi một cái.

Bị xô mạnh, Hạ Chi chới với ngã ra sau nhưng may có Trung đỡ. Cậu giữ chặt eo Hạ Chi đồng thời nhìn Kim bằng ánh mắt có thể phóng ra điện như cảnh cáo.

- Thôi đi! Cô làm cái gì vậy. - Thấy Hạ Chi vì mình mà bị người khác xô ngã, Lưu Ly lớn tiếng quát Kim.

- Cũng không có trách em ấy được, là bạn cô gây chuyện trước. - Luyến thấy Lưu Ly hổ báo lên tiếng cùng không nhường mà nói lại.

- Xin lỗi, chị bị mất trí nhớ tạm thời à? Ai gọi ngược chúng tôi lại? Ai khiêu khích chúng tôi trước?

- Lưu Ly, cô ăn nói với tiền bối như vậy là quá lắm rồi đó!

- Tiền bối, tôi không nghĩ phải dùng phép lịch sự hay kính ngữ với tiền bối như chị. Hết rồi thì thôi, chị níu cái gì nữa? Anh ấy không có yêu chị, hiểu không? CHỊ ĐỪNG CÓ PHÁ HOẠI HẠNH PHÚC CỦA CHÚNG TÔI NỮA!

Lưu Ly yêu Triết Huân, trái tim nó chứa Triết Huân, nhưng giờ trái tim nó đang rỉ máu, trái tim nó với hàng ngàn vết xướt đang hành hạ nó. Nó tự hỏi tại sao, vì ai, vì cái gì mà nó cùng Triết Huân không thể yên ổn hạnh phúc? Trong cơn gào thét từ trái tim, khi nó không chịu đựng nổi nữa, lại hét lên với Luyến như thế.

- Lưu Ly! Cô tỉnh lại đi, phá hoại hạnh phúc? Là ai phá hoại hạnh phúc? Nếu ngày đó cô không đến, cô không xuất hiện trước mặt anh ấy, cô không quyến rũ anh ấy, thì bây giờ có lẽ tôi với anh ấy đang hạnh phúc với nhau rồi. Chính cô mới là người phá hoại hạnh phúc.!

- Chị không có yêu anh ấy, chị chỉ lo bản thân chị thôi, tôi phá hoại hạnh phúc ư? Chị từ bỏ anh ấy để đi Mỹ suốt hai năm, là chị tự đánh mất hạnh phúc của chị, chính chị đẩy anh ấy về phía tôi. Có trách thì trách chị, trách chị ngày đó ngu ngốc đi... - Siết chặt đôi tay đang run rẩy của mình lại, Lưu Ly run run giọng nói, hốc mắt đã đỏ lên.

- Chị bỏ anh họ đi Mỹ? - Lúc này, Kim mới nhảy vào lên tiếng.

- Kim, không phải như vậy, chị... - Luyến giật thót, quay sang Kim lúng túng giải thích.

- Luyến, chị sao vậy? - Kim khó hiểu nhìn Luyến.

- Cưng à, ngây thơ bị cáo già lừa rồi. Cưng tin những lời cô ta nói? Hah, đanh đá già miệng với người ngoài lại bị chính người bên mình lừa, cảm giác ra sao? – Hạ Chi nhếch môi, lấy lại dáng vẻ oai oai lên tiếng mỉa mai.

- Chị nói rõ ra coi! - Kim chạy lại, nắm chặt bả vai Hạ Chi gào lên.

- Buông cái tay cưng ra khỏi người chị, muốn hỏi thì hỏi ai kia chứ mắc mớ gì hỏi chị? - Đẩy Kim ra, Hạ Chi hất cằm về phía Luyến đang xanh mặt ở đó.

- Chị biết tôi là em họ Triết Huân? Phải không? - Kim bỏ Hạ Chi ra, đi đến trước mắt Luyến gằng giọng hỏi.

- Không phải, chị...

- Chị có biết tôi ghét nhất ai nói dối không? Chị... lợi dụng tôi đấy à?

- Không phải như thế, lúc gặp em chị không hề biết em là em họ của Triết Huân, chị...

- Nhưng sau đó chị biết đúng không? Lúc còn ở Mỹ chị đã biết đúng không? Chị biết nhưng tại sao chị không nói? - Không để Luyến nói nhiều, Kim lại hỏi tiếp, câu hỏi mang tính chất khẳng định.

-Chị...

- Bỏ đi! Tôi khinh thường chị rồi đó, đừng gặp tôi nữa. - Hất tay Luyến ra, Kim nghiến răng nói, đôi mắt sắc lẻm liếc nhìn Luyến, sau đó bỏ ra khỏi quán.

Luyến đứng như trời trồng, muốn nói gì đó cũng không thể nói ra, cứ thể nhìn Kim căm ghét mình rời khỏi.

- Tiền bối, chị cũng cao siêu thật đấy. – Hạ Chi khẽ cười.

- Câm miệng đi! - Luyến quay sang quát.

- Luyến, chị điên rồi! Anh ấy không yêu chị, hà cớ gì chị cứ phải khổ tâm dành tình cảm của anh ấy, chị ít nhất hãy giữ lại cho bản thân một chút tôn nghiêm của người con gái chứ, trên thế gian này còn rất nhiều người yêu chị. - Lưu Ly nhìn những sự việc xảy ra trước mắt, nhẹ giọng thẳng thắn nói với Luyến.

- Lưu Ly, tôi không cần cô dạy tôi bất cứ cái gì cả, cô nói như thể cô đang hạnh lúc lắm ấy nhỉ? Cô nói như thể cô dành trọn được trái tim Triết Huân ấy nhỉ? - Luyến cười nhạt, khinh thường nhìn Lưu Ly.

- Chị nói vậy là có ý gì? - Lưu Ly nhíu mày, cái đầu thông minh nhanh chóng phân tích nhiều cái, không dưng Triết Huân lại đến chỗ nó rất đột ngột, lại tìm đến công viên, lại nói những lời rất đau lòng. - Có phải chị sắp đặt mọi thứ không?

- Cô điên à? Nói năng cái gì đấy? - Luyến giật thót, nhưng bộ dạng rất bình thản.

- Tôi biết, là chị sắp đặt, chị theo dõi tôi, có phải chính chị cho người theo dõi tôi, nên Triết Huân mới có thái độ như thế. Đúng không? Chị đừng nghĩ tôi là một con ngốc! - Nắm chặt bả vai Luyến, Lưu Ly gằng giọng hỏi cho ra lẽ.

- Đồ thần kinh! - Đẩy Lưu Ly ra, Luyến lùi ra sau nói. - Có phải cô bị Triết Huân ruồng bỏ nên mới nổi điên.

Nghe Luyến nói câu đó, Hạ Chi và Trung giật mình nhìn nhau. Ruồng bỏ ư? Triết Huân với Lưu Ly?

- Luyến, thừa nhận đi, chị đã nói gì với Triết Huân? - Phớt lờ những lời nói của Luyến, Lưu Ly tiếp tục hỏi.

- Lưu Ly, cô sốc quá rồi có vấn đề đúng không?

- Trả lời đi, là chị đúng không? Chị ở đây, chỉ có chị theo dõi tôi.

- Phải đó! Là tôi đó, tôi theo dõi cô, là tôi cho người lái chiếc xe đó, là tôi chụp hình lúc bạn cô ôm cô, là tôi gửi những tấm hình đó. Nhưng Park Lưu Ly, cô phải cảm ơn tôi, không phải chính cô nhận ra rằng Triết Huân không tin tưởng cô sao? Anh ấy không có yêu cô, cô mãi là người thế thân thôi!

“Cô mãi là người thế thân thôi!”

“Cô mãi là người thế thân thôi!”

Lưu Ly nắm chặt tay, 2 năm trước, trong 2 năm đó hay cho đến bây giờ, Lưu Ly luôn ám ảnh và sợ cái câu này.

- Chị đê tiện thật đấy. - Thả ra một câu, Lưu Ly chỉ hận không thể làm con người trước mặt biến mất.

- Tôi sẽ nói với Triết Huân, chị đã bất chấp tất cả, ngay cả mạng tôi cũng suýt nữa bị chị lấy đi thì tôi cũng không cần nghĩ đến thanh danh của chị nữa, tôi không tin Triết Huân sẽ không tin lời tôi nói, Luyến, chị cho tôi cái gì tôi nhất định bắt chị nhận lại những cái đó.

Đúng vậy, phải biết trân trọng. Bây giờ không còn là những cô cậu không lo nghĩ gì nữa, phải biết nắm chặt những gì mình đang có. Hơn hết, nếu bây giờ không có Triết Huân nữa, Lưu Ly chắc rằng nó cũng không thể yêu ai khác nữa, trái tim nó trao trọn Triết Huân không còn một lối thoát.

Dứt lời, Lưu Ly thậm chí không để ý đên hai khuôn mắt ngỡ ngàng của Hạ Chi và Trung mà lao ra khỏi quán.

- Đứng lại đó, cô muốn làm gì? - Luyến cũng nhanh chóng đuổi theo Lưu Ly, kéo tay nó lại.

- Buông ra, cô không phải là con người nữa, tình yêu làm lu mờ cô rồi, tôi phải để cho Triết Huân biết cô là loại người như thế nào. - Cố gắng giằng tay ra khỏi Luyến, Lưu Ly cố gắng chạy ra ngoài.

- Này này này, làm cái gì đấy, hả? Bỏ tay cậu ấy ra! - Thấy Luyến giữ chặt tay Lưu Ly, tình hình vốn rất không ổn nên IU vội chạy lại kéo Luyến ra. Khung cảnh hỗn độn trong quán bánh gạo cũng thu hút không ít ánh nhìn.

- Cô tránh ra! - Quá tức giận, Luyến đẩy mạnh Hạ Chi ra, mất đà thêm một lần nữa IU ngã nhào ra đất, lần này Trung không đỡ được khiến Hạ Chi nhăn mặt vì đau đớn.

- Hạ Chi! - Trung hoảng hồn chạy lại đỡ cô lên, không ngừng hỏi han. - Em có sao không hả?

- Đau... - Ôm một bên hông, Hạ Chi khóc nức nở trong vòng tay của Trung.

- Được rồi, không sao, anh đưa em đến bệnh viện. - Bế bổng Hạ Chi ra khỏi quán, Trung dường như quên mất sự tồn tại của Lưu Ly cùng cuộc giằng co bên trong quán.

- Tôi giết chết cô! - Nhìn Trung bế Hạ Chi đau đớn ra khỏi quán, Lưu Ly giận đến đỉnh điểm, giật mạnh tay mình ra khỏi tay Luyến, nhưng vì lực mạnh khiến cả hai ngã ra sau. Luyến ngã nhào xuống nền đất, tay có chút ê ẩm. Còn Lưu Ly lại ngã về phía bàn ghế, khi ngã xuống ngay lập tức bất tỉnh, bị bàn ghế đè lên người.

- Có người bất tỉnh rồi kìa! - Lúc này, những người ở ngoài nãy giờ nhìn cuộc hỗn loạn với la hét chạy lại.

----

Cả Luyến và Lưu Ly đều được đưa đến bệnh viện, Lưu Ly trong tình trạng nguy cấp vì đầu bị cạnh bàn ngã trúng rơi vào hôn mê sâu. Còn Luyến, có lẽ nặng lắm cũng chỉ gãy tay.

- Liên lạc với người nhà bệnh nhân. - Nam bác sĩ trẻ vừa khoác áo blouse vừa nói nhanh.

- Tôi chỉ tìm thấy cách liên lạc của một người, còn một người không có giấy tờ tùy thân, điện thoại cũng không có. - Y tá bên cạnh vừa đi theo vừa lật hồ sơ nói.

- Cấp cứu xong rồi tính vậy! - Nam bác sĩ nói nhanh sau đó vào phòng cấp cứu.

- Lưu Ly? - Khi thấy người nằm trên cán, nam bác sĩ không khỏi ngạc nhiên.

- Bác sĩ Thái, bác sĩ biết nạn nhân?

- Tôi biết, đưa cô ấy lên giường, tiến hành chụp CT não, tôi gọi điện thoại sẽ quay lại ngay.

- Dạ!

Ra ngoài, Thái bấm gọi cho Triết Huân, nhưng ánh mắt lại vô tình thấy Luyến cũng nằm trên một cái cán khác với khuôn mặt đầy nước mắt.

“Cái quái gì thế kia?”

- Alo? - Đổ một hồi chuông, bên kia đã nhận máy.

- Lưu Ly ở bệnh viện, hôn mê sâu rồi, tôi báo cho cậu. Còn có cả Luyến nữa.

- Cô ấy bị gì? - Đầu dây bên kia gấp gáp hỏi lại.

- Tôi không có thời gian giải thích với cậu, tôi phải cấp cứu!

Nói xong, Thái cúp máy, tắt nguồn điện thoại, trở lại phòng cấp cứu.