Hãy Để Anh Bên Em

Chương 9




Thầy kéo tôi ra bến xe, bắt xe buýt.

Vinpearlland Ice Rink là nơi đầu tiên.

Tôi thay giày rồi ra sân băng. Trơn, trượt và ngã. Thầy phía sau tôi cười ha hả rồi đỡ tôi dậy. Thầy dắt tay tôi đi từng bước một. Nơi này lạnh lắm, nhưng tay thầy ấm vô cùng. Tôi muốn nắm bàn tay này mãi thôi...

Tôi bắt đầu quen và trượt. Tôi vui vẻ trượt vi vu trên sàn băng, chẳng mảy may để ý xung quanh. Đụng trúng một anh gần đó. Hai đứa ngã xuống sàn. Thầy vội chạy lại cạnh tôi, đỡ tôi dậy. Người con trai kia ngồi dậy, tôi ríu rít xin lỗi. Anh ấy xua tay bảo không sao. Aha. Cứ sợ người ta chửi cho sml ý.

....

Tiếp theo, thầy và tôi cùng đi xem phim, rồi đến Aeon Mall chơi. Rộng lớn quá đi mất. Tôi tung tăng đi trước, thầy đi sau tôi. Chợt thầy chạy đến nắm tay tôi. Khoảng khắc ấy, tim tôi lỗi rất nhiều nhịp ấy. Thầy cười với tôi

-"Em lạc thì tôi lấy gì đền cho bố mẹ em đây?"

Tôi cười. Hoá ra sợ tôi lạc à? Bố mẹ? Khoan đã... Bây giờ là mấy giờ rồi?! Tôi mở điện thoại, đã 9 giờ hơn rồi

-"Thầy à. Đã 9 giờ hơn rồi ấy. Về thôi"

Thầy cau mày nhìn tôi

-"Thầy?"

Đó là một thói quen khó bỏ của tôi ấy. Kêu từ lớp 10 đến giờ rồi, sửa sao được chứ?! Rồi thầy lại lên tiếng

-"Em đừng lo. Tôi xin phép bố mẹ em, cho em đi cùng tôi hôm nay rồi. Bố em còn nói khỏi trả em về cũng được ấy"

Tôi hơi bất ngờ. Thầy xin khi nào ấy nhỉ? Rồi thầy kéo tay tôi đi vòng vòng ở aeon. Sải chân thầy rộng lắm, tôi phải bước theo mấy bước nữa mới kịp cơ. Chúng tôi dạo chơi ở khu aeon ấy cả buổi. Rộng quá đi mất, lại vui nữa. Lâu rồi mới đi chơi thế này, trước toàn đi với Hải Minh với bố mẹ thôi. Ít khi đi với bạn lắm. Xung quanh các cặp tình nhân đi cùng nhau, tôi nhìn họ rồi nhìn bóng lưng rộng của con người ngoài trước. Trông chúng tôi có giống một cặp không nhỉ?!

.....

-"Muộn rồi. Về thôi"

Thầy xem đồng hồ nói. Tôi cũng mở điện thoại xem. Đã hơn 10 giờ rồi. Hơi tiếc nhỉ. Một buổi đi chơi cùng thầy.... Tôi đi lẽo đẽo theo sau thầy. Rồi chợt thầy dừng lại, khiến tôi đập mặt vào lưng thầy

-"Nay là 20 tháng 11 nhỉ?!"

Thầy hỏi. Đúng rồi. Nay là 20 tháng 11. Xíu thì quên mất. Tôi gật gật đầu. Rồi thầy tiếp tục

-"Em chưa tặng quà cho tôi"

Đòi quà à? Quà của thầy tôi cho vào sọt rác rồi. Lấy gì mà tặng chứ?! Tôi quay hướng khác, nói

-"Hôm nay thầy nhận rất nhiều quà rồi còm gì? Thậm chí còn có lời tỏ tình nữa kìa"

Sao tôi lại nói thế nhỉ? Giống như tôi đang ghen ấy. Nhận ra trong lời nói của bản thân có ẩn ý, tôi cúi mặt quay đi. Hai chúng tôi im lặng... Thầy lại lên tiếng

-"Thế hôm nay tôi không có quà của em à? Làm tôi mong chờ ấy"

Nói rồi, thầy quay đi. Tôi ngẩng đầu lên. Mong chờ á? Thầy mong chờ món quà của tôi á? Tôi chạy theo sau thầy. Phải làm sao đây? Tặng thầy thứ gì bây giờ? Để qua ngày mai tặng thì càng không thể. Tôi rối. Đầu óc cứ nghĩ luẩn quẩn đâu đâu ấy. Biết thế thì tôi đã giữ lại cành hồng ấy rồi. Trong lòng tôi dấy lên những suy nghĩ, phải làm sao?

Tôi kéo áo thầy. Thầy quay lại nhìn tôi. Tôi cúi gầm mặt. Miệng lí nhí

-"Thầy... Muốn quà gì?"

Một khoảng im lặng. Chỉ nghe tiếng nói, tiếng cười đùa của người đi đường. Sao mãi mà thầy chưa trả lời nhỉ? Ngượng quá đi mất. Rồi chợt thầy ôm chầm tôi vào lòng

-"Đứng im nhá."

Thầy nói. Tôi gật gật. Đầu tôi như muốn nổ tung rồi. Mặt đỏ chín vì ngại. Khoảng khắc ấy, tôi ước mọi thứ xung quang dừng lại ngay lúc này. Để khoảng khác này kéo dài mãi thôi.

Thầy cao hơn tôi nhiều lắm, nên là tai tôi áp vào ngực thầy. Nhịp tim của thầy khá là nhanh. Nhưng tôi dám chắc tim thầy không đập nhanh như tim tôi đâu...

"Tách"

Là tiếng của một máy ảnh. Một chị sinh viên chụp lại cảnh ấy. Thầy nhìn chị ấy cười cười. Chị ấy rất ư là hồn nhiên, hỏi chúng tôi có muốn tấm ảnh không. Thầy gật đầu cái rụp. Chị gửi ảnh qua cho thầy, có cả tấm ảnh tôi níu tay áo rồi ôm nữa cơ. Ngại quá đi mất.

-"Bạn trai em dễ thương thật đấy cô gái!"

Bạn trai? Tôi vội giải thích nhưng bạn chị ấy đã kéo chị ấy đi rồi. Tôi ngớ người rồi vội chạy lại chỗ của thầy. Tôi đi sau thầy, lén nhìn dáng lưng của thầy. Thầy xin chị ấy tấm ảnh đó sao? Tim tôi cứ thổn thức kiểu gì ấy. Hơ... Rồi tôi nhẹ ngỏ lời

-"Cho..... cho em mấy tấm ảnh với....."

Thầy nghe thấy thì quay lại, tôi đập mặt vào ngực thầy

-"Không cho!"

Nói rồi thầy quay lưng đi. Không cho á?! Tôi chạy theo í ới gọi, rồi năn nỉ. Thầy nhất quyết không đưa. Thầy đi nhanh lắm, tôi phải nhanh chân chạy mới theo kịp ấy. Nhưng rồi vì thế mà vấp bậc thềm, ngã sấp mặt.

Đau.... đầu gối rỉ máu. Tôi nhìn muốn ứa nước mắt. Thầy quay lại nhìn rồi vội chạy đến hỏi han.

-"Em có sao không?! Chạy đi cho nhanh thế không biết?!"

Tôi ấm ức nhìn thầy. Tay đấm vào ngực thầy.

-"Do ai?! Ai đi nhanh hả?!?!"

Thầy cầm tay tôi lại, giây phút ấy tim tôi tưởng chừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thầy nhìn tôi, nhìn qua tay tôi rồi phủi phủi cát, nhẹ đặt môi lên hôn. Tôi ngượng đỏ cả mặt

-"Đừng có mà thả thính em nhé! Không có dại mà đớp đâu!!!"

Thầy nhìn tôi cười cười

-"Tôi xin lỗi nhé. Đi được không?"

Tôi lắc lắc đầu. Chân tôi rã rời rồi. Thầy cúi xuống trước tôi, bảo tôi leo lên lưng. Hơ.... Gì thế này? Tôi chầng chừ thì thầy hối thúc. Tôi ngại ngùng trèo lên tấm lưng rộng ấy. Thầy nhấc tôi lên một cách nhẹ nhàng

-"Sao thế này? Em bị thiếu kí à? Sao nhẹ hững thế?"

Tôi lắc lắc đầu. Thầy cõng tôi đi dọc theo bờ kè. Cứ đi vài bước lại thấy mấy cặp tình nhân đứng ấy hôn hít cơ. Ngượng quá đi. Tôi áp mặt vào cổ thầy, thơm quá đi mất. Tôi bất giác hôn lên cổ thầy. Rồi lúc đó tôi mới nhận ra hành động kì quái của mình. Mặt tôi đỏ lên vì thẹn. Thầy hất tôi lên một cái

-"Nè nè. Em lợi dụng lúc tôi cõng em mà em hôn cổ tôi đấy à?"

Tôi vội lắc đầu, biện minh

-"Không có. Là em áp mặt xuống, vô tình hôn phải thôi!"

Wtf? Mình nói cái quái gì thế này? Thầy cười ha hả

-"Công nhận, em nói dối tệ thật ấy!"

Mặt tôi đỏ càng đỏ. Nóng ran cả lên. Hic. Ngượng quá đi mất. Tôi im lặng, tay siết chặt thầy. Thầy cõng tôi đi nhanh hơn, đến bến xe thầy cùng tôi về. Xe giờ này trống lắm, có hai đứa à. Tôi ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài. Hôm nay vui quá đi mất. Được đi chơi cùng thầy. Ngày này mãi tôi không quên đâu.