Hãy Để Anh Bên Em

Chương 3




-"Trễ rồi. Về một mình à?"

Giọng nói phía sau khiến tôi thót tim. Lần này là thầy Phong. Tôi thở phào.

Thật sự, tôi không dám nhìn thầy. Trong lòng tôi luôn dấy lên cái tội lỗi ấy. Tôi khẽ thở dài

-"Em... xin lỗi thầy."

Tôi nhỏ giọng. Thầy nghe được thì cốc vào trán tôi

-"Bây giờ tôi đâu phải thầy của em. Tôi chỉ là thầy của em khi tôi dạy em thôi"

Tôi hơi bất ngờ. Thế bây giờ tôi không cần kêu thầy là thầy nữa à? Thầy đề nghị đưa tôi về vì trời đã tối. Tôi cũng gật đầu đồng ý.

-"Về chuyện tôi trễ giờ ở quán cafe. Em không cần cảm thấy có lỗi đâu. Vì dạy kèm cho em là nghĩa vụ của tôi mà"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Kéo tay thầy

-"Không. Lần sau em sẽ kêu Hải Minh giảng lại. Không cần nhờ thâ_ a.. Không nhờ anh nữa...."

Gọi "anh" khiến mình bị ngượng miệng. Do đã gọi là "thầy" lâu rồi ấy. Mình cúi gầm mặt. Anh Phong phì cười, rồi ha hả

-"Anh luôn ấy à? Cứ nghĩ em sẽ lại kêu tôi là thầy cơ"

Ơ. Chẳng phải kêu tôi gọi thế sao? Cái người lộn xộn này! Rồi thầy lại tiếp tục lên tiếng

-"Tôi nghĩ rồi. Tôi sẽ kèm em như những bữa trước. Dù cho hơi trễ chút. Thế nhé"

Hả? Thế thì thầy sẽ tiếp tục đi làm trễ và bị trừ lương mất. Phải làm sao đây? Tôi đắn đo suy nghĩ. Rồi mở lời

-"Hay em nói mẹ tăng lương cho anh nhé!"

Thầy nhìn tôi rồi chau mày khó chịu. Rồi quát tôi

-"Tôi không muốn. Dạy em là_"

-"Là nghĩa vụ?! Đúng. Thế thầy thích thì dạy. Em không học!"

Lúc nào cũng "dạy em là nghĩa vụ". Ai chẳng biết! Dạy tốt thì sẽ được tăng lương, được thưởng thôi. Tôi bướng, đứng đó mà cãi. Tôi cũng chỉ nghĩ cho thầy ấy thôi mà! Có cần phải quát tôi thế không? Ức đến nghẹn cổ luôn ấy chứ! Con người gì mà cổ hủ thế này???

Tôi bỏ đi trước. Buông lời:

-"Không cần đưa em về nữa. Cám ơn!"

Chẳng hiểu tại sao lúc ấy tôi lại nói thế. Chắc do cái tính bướng của tôi mà ra. Mà thôi kệ. Mình có sai đâu chứ! Chỉ là muốn mẹ thêm tiền thưởng cho thầy thôi mà! Thế mà cũng nổi giận đùng đùng, còn quát tôi nữa cơ. Không thích thì thôi. Những ngày khác tôi sẽ nghỉ đúng giờ, không cần thầy ở lại giảng giải nữa!

.....

Và cứ thế đến chiều hôm sau, thầy vẫn đến nhà dạy kèm cho anh em tôi. Tôi không thèm nói với thầy câu nào. Đến khi thầy hỏi thì tôi chỉ đáp qua loa đại khái hoặc nói là "không biết". Và rồi cuối buổi, thầy cố ý cho bài hình học khó khăn, khiến tôi không giải được. Dù cho tôi có nhìn cái hình vẽ ấy theo kiểu gì cũng chẳng giải được. Như mọi lần, Hải Minh hoàn thành nó dễ dàng. Nó nghỉ sớm, đi lên phòng. Tôi nhìn mãi cái hình. Rồi giọng nói truyền cảm ấy vang lên:

-"Cần tôi_"

-"Không cần!"

Tôi chen ngang. Cũng đã 6h45. Đến giờ nghỉ rồi. Tôi thu gom sách vở

-"Hết giờ rồi. Thầy về đi."

Tôi nói. Rồi thầy lên tiếng

-"Hôm nay quán ấy đóng cửa. Thầy không cần phải đến"

Tôi nghe mà tức. Lúc sáng, nhỏ bạn tôi có chụp ảnh ở quán đăng lên facebook. Tôi mỉa

-"Nói dối hay nhỉ? Không cần thầy dạy em vẫn hiểu. Thế nhé"

Tôi bỏ lên phòng. Chưa kịp lên bậc thang đã bị thầy kéo tay lại. Thầy siết chặt lắm. Giọng hơi khác:

-"Hôm nay trước khi bố mẹ em ra ngoài đã trả lương cho tôi. Số tiền dư ra khá nhiều. Chẳng phải tôi nói là không cần rồi hay sao?!"

Đúng là tôi đã đề nghị mẹ tăng tiền cho thầy. Hôm nay bố mẹ tôi phải đi công tác nên là rời nhà lúc chiều. Tôi nhìn thẳng mắt thầy. Cố vung tay

-"Thầy bỏ ra! Em không biết gì hết. Cũng chẳng cần thầy ở lại giảng bài giải này đâu. Về đi"

-"Em bướng?"

-"Đúng!"

-"Em không cần?"

-"Đúng!"

-"Em.... Ghét tôi?!"

Ghét? Không. Tôi quý, quý thầy lắm. Tôi muốn nói tôi không ghét thầy. Nhưng vì cái tính bướng, mồm nhanh hơn óc

-"Đúng!"

Nói rồi tôi mới phát hiện bản thân đã sai. Thầy im lặng nhìn tôi, tôi hơi run, muốn xin lỗi. Rồi thầy lại lên tiếng

-"Em... nhớ tôi không?"

Nhớ? Thầy là thầy Phong. Người dạy kèm tôi trong năm học lớp 10 này. Còn gì nữa không nhỉ? Tôi ngớ người

-"Thầy là thầy Phong dạy em. Nhớ gì?!"

Tôi nói. Thầy bỏ tay tôi ra, cười nhạt

-"Ừ. Đúng. Tôi là người dạy kèm của em. Tôi về...."

Trước khi đi, thầy lấy trong cặp ra số tiền dư mà mẹ tôi đưa, dúi vào tay tôi. Thầy lẳng lặng ra về. Trong thầy... có vẻ buồn lắm..