Vài hôm sau đó, tôi vẫn liên lạc với người ta. Chỉ thỉnh thoảng thôi. Nhắn tin cũng chỉ là hỏi đôi ba câu như "Anh ăn trưa chưa?" "Anh vừa về?" "Hôm nay mệt, muốn nghe giọng anh". Mỗi lần tôi nói thế, Phong liền gọi qua cho tôi.
"Sao mệt? Mà thôi. Nghỉ đi. Mau khoẻ"
Đầu dây bên kia thủ thỉ. Tôi nghe giọng người ta mà tim bồi hồi từng nhịp. Tôi nhỏ giọng...
"Cám... ơn... vì đã gọi... Cũng chỉ là.. cầm điện thoại nghĩ linh tinh rồi nhắn như thế.. Lần sau đừng để ý"
Người ta im lặng vài giây, rồi lại nói
"Nhưng tôi cứ thích để ý. Lần sau cứ nhắn, tôi sẽ gọi cho em"
"Ừ.. ừ"
Nói rồi, tôi tắt điện thoại. Tay run run. Thích quá đi mất. Nhớ quá đi mất. Sau ba năm không liên lạc, chỉ cần nghe giọng người ta thôi thì tim cứ bồi hồi. Sao bao lần rồi thì như không thể thiếu được. Chỉ ming học xong nhanh nhanh, để về nước, để được gặp rồi ôm chầm lấy. Nhưng... chắc chỉ có tôi mới mong chờ, mới nghĩ rằng người ta thích tôi. Đúng là hôm đó, hôm mà tôi say, tôi đã gọi, đã trách, rồi cũng đã nghe, đã biết những gì người ta bày tỏ. Nhưng tôi chẳng nhớ gì. Đúng, chẳng nhớ gì cả. Tôi chỉ biết bữa tối hôm đó tôi đã rất hạnh phúc. Cũng không rõ người ta đã nói gì. Và cũng có thể những kí ức mang máng trong đầu tôi là do tôi tự nghĩ. Chỉ có một thứ, một thứ khiến tôi biết được đêm đó chúng tôi đã trò chuyện. Chính là nhật ký cuộc gọi. Rồi những dòng tin nhắn hôm sau người ta gửi cho tôi nữa. Chỉ nhiêu đó thôi, còn những gì tôi gọi tôi nói thì tôi đều quên cả rồi.
Chẳng biết ở phương trời kia, người ta có đợi tôi không nhỉ? Có mong được gặp tôi không nhỉ? Nghĩ nhiều lắm. Nhưng chẳng dám hỏi đâu.
....
Hôm nay tôi cùng Gia Hân và Lâm Quân ra ngoài ăn pizza. Lâu rồi không ăn nên cũng thèm lắm. Gia Hân có gọi Mark đi cùng nữa. Cậu ấy hôm nay đẹp trai lắm. Vẫn đôi mắt xanh, tóc undercut trắng vàng, đôi chân mày rậm, môi cong. Cậu ấy lúc nào cũng đẹp trai. Tính tình thì cực kì trẻ con. Đi chơi cứ lẽo đẽo theo tôi cơ. Cũng nghĩ là bạn bè nên chắc đây là chuyện bình thường. Cậu ấy cao hơn tôi hơn một cái đầu. Ăn mặc rất phong cách. Cậu ấy trái ngược hẳn với Phong. Phong tính điềm đạm, đôi lúc cộc cằn, không trẻ con thế này. Phong ăn mặc giản dị. Đôi lúc thì quần tây áo sơ mi. Đôi lúc thì quần jean áo thun. Còn Mark, quần jean kiểu cách. Áo mặc cũng kiểu cách. Toát lên phong cách của một đứa con trai bồng bột.
Chúng tôi cùng nhau đi, cậu ấy nói tiếng việt cũng chuẩn lắm. Chúng tôi đến trung tâm dạo quanh mua sắm tí. Cậu ấy đi trước tôi, rồi lâu lâu kéo tay tôi chỉ mấy món ăn, chỉ này, chỉ kia. Ừ thì bạn bè cầm tay bình thường thôi, tôi cũng chẳng mấy để tâm đến.
-"My thích này không? Tôi lấy cho"
Cậu ấy chỉ vào con heo bông trong máy gắp thú. Tôi nhìn nó rồi lắc đầu nguầy nguậy
-"Thôi. Khó gắp được lắm. Tốn tiền"
Gia Hân phía sau chạy đến
-"Thích. Gắp cho tớ đi Mark"
Mark nhìn Gia Hân rồi đưa tay OK
-"Hân thích thì để tôi gắp cho ha"
Cậu ấy bỏ tiền vào rồi cố gắp. Ba lần, ba lần là đã gắp được. Hay thật, cậu ấy giỏi thật đấy. Tôi đứng vỗ tay khen. Cậu ấy thích cười cười mãi thôi.
Lấy con heo bông, Mark tặng Gia Hân, Hân thích lắm, cứ ôm khư khư trong lòng cơ.
...
Lúc ăn, Mark lúc nào cũng lấy qua dĩa của tôi. Lâm Quân thì lấy cho Hân. Chúng tôi cùng ăn rồi ra về. Cũng đêm muộn, chúng tôi cùng về nhà. Hôm nay Mark ở lại nhà chúng tôi luôn. Nói là ở chơi, lâu rồi không qua đêm.
Tối tối, tôi ra ban công hóng gió. Chuông điện thoại reo, là Phong. Tim tôi nhảy nhót, tay ấn nhận cuộc gọi
-"Alo?"
Tôi hồi hộp đợi giọng nói của người ta.
-"Khi nào.... em về? Tôi nhớ em phát điên mất... Đúng là mệt mỏi. Nơi này không có em trống vắng lắm. Không còn ai để tôi gây sự. Không còn ai để tôi phải nán lại giành bài.... Tôi nhớ em"
Giọng có hơi lạ. Tôi hỏi
-"Uống rượu à? Sao không ngủ đi"
-"Em đuổi tôi à? Tôi uống rượu đấy. Uống cũng Lam. Con bé buồn chuyện gì đó nên tôi uống cùng. Thôi em đuổi tôi đi"
Ơ. Hoá ra là uống cùng Lam cơ à? Thế thì lúc này anh đang ở đâu? Lam đang ở đâu? Tôi hỏi lại
-"Anh đang ở đâu?"
-"Nhà"
-"Thế còn Lam?"
-"Nhà. Ngủ rồi, cạnh tôi này"
Hoá ra, họ cùng một nhà. Lam ngủ ở cạnh. Ghê thật. Tôi sợ, sợ chính bản thân tôi. Sao có thể quên mất người ta có Lam? Sao lại mặt dày gọi cho người ta, nhắn cho người ta? Sai. Sai thật rồi. Tôi gắng kiềm chế bản thân. Nhẹ giọng
-"Thế ngủ luôn đi. Gọi làm gì. Đuổi đấy. Baii"
Nói rồi, tôi cúp máy cái rụp. Tim nhói lên. Khó chịu quá đi mất. Hoá ra họ vẫn là một cặp. Tôi cố để nước mắt không rơi. Đau, đau lắm.
-"Bạn trai My bên Việt Nam à?"
Là Mark. Cậu ấy vào từ lúc nào? Tôi nhìn cậu ấy cười cười
-"Hả? À không. Là anh My"
Bạn trai? Tôi có quyền nhận sao? Tôi cười trừ, kéo Mark qua phòng Lâm Quân chơi. Gia Hân cũng qua. Bốn đứa bày trò chơi đến nửa đêm, cùng uống bia, đến lúc say khướt mới ngủ. Mỗi đứa một góc phòng. Sáng dậy đầu đau như búa bổ, có gì đó nặng ở bụng. Tôi quay sang, tay tay Mark quàng sang. Cậu ấy nằm cạnh tôi, ngại quá đi mất, may là Gia Hân còn ngủ, không chắc nó nghĩ bậy mất. Thì là bạn bè, đêm qua lại say, chắc Mark nhầm là Lâm Quân nên mới nằm sát rạt thế này. Tôi cũng chẳng mấy để tâm đến. Điện thoại tôi reo, mở máy thấy Phong gọi. Nhìn lại bực mình. Tôi đã tắt máy rồi, nhưng người ta cứ gọi. Thôi thì nghe máy
-"Sao?"
Tôi hỏi. Đầu dây bên kia im im. Rồi lên tiếng
-"Hôm qua tôi say. Xin lỗi vì cáu với em. Nhưng những lời đêm qua đều là thật đấy"
Đêm qua người ta nói nhớ tôi. Người ta nói uống rượu cùng Lam ở nhà. Tôi cười trừ, trở người rồi mệt mỏi trả lời
-"Ừm. Cám ơn anh"
Bên kia vẫn im lặng. Sao không nói gì thêm?
-"Ai đấy My?"
Mark lên tiếng, tôi giật mình. Dậy lúc nào kia? Tôi kéo tay cậu ấy ra. Chợt đầu dây bên kia nói giọng rõ cáu
-"Em ngủ cùng ai đấy? Đừng nói với tôi là con gái nhé. Ghê thật. Thôi tôi không còn gì muốn nói. Tạm biệt em"
Nói rồi người ta dập máy. Ơ? Cáu với tôi đấy à? Không nghe tôi giải thích lại còn cáu? Anh uống rượu chung với gái được, ngủ cùng với gái được, tôi thì không à? Cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi mà? Sao lại quản tôi như thế? Anh có bạn gái rồi mà? Quan tâm tôi làm gì nữa?
Tôi bực bội, gạt Mark ra bỏ xuống nhà. Thật là. Người đâu kì cục phát ớn. Giận thì giận. Mặc xác mấy người. Cũng đã là gì của nhau đâu
.....