Sáng hôm sau, Nhi hẹn Ngọc Anh ra nói chuyện ở chỗ ban công.
- Là cô bài trò phải không? – Nhi đứng dựa vào lan can, mắt nhìn thẳng Ngọc Anh.
- Chuyện gì tui không biết - Ngọc Anh cố giả nai.
- Ở đây không có ai đâu không cần giả bộ.
- Giả bộ chuyện gì? - Ngọc Anh cười nhết môi.
- Được rồi. Tôi không dài dòng. Tôi không hẹn cô ra để tám chuyện. Chuyện hôm qua tôi có thể bỏ qua. Nhưng đừng làm phiền tôi hay bạn bè tôi lần nào nữa, nếu không thì đừng trách tôi vạch mặt cô.
- Nói gì nghe sợ vậy. Tao thích thì tao cứ làm đó?? Vạch mặt tao sao? Thật nực cười - Ngọc Anh khoanh tay, biểu môi.
- Để rồi xem.– Nhi bước từng bước chậm nhưng hùng hổ, đôi mắt sắc lạnh tiến về phía Ngọc Anh.
- Ôi tao sợ quá. Tui bây ra đây đi. - Ngọc Anh kêu đồng bọn đang nấp gần đó ra.
- Chơi lớn à. Nhưng tôi nhắc cho nhớ đây là trường học.
- Ở trường thì thế nào. Tao cân hết. – Ngọc anh ra hiệu cho mấy đứa kia canh giữa và che chắn, tiến tới đẩy Nhi ngã về phía sau. Nhỏ Nhi bị đánh hôm qua cò đâu ê mình nên ngã bệch xuống.-Tao coi mầy lớn lối đến cỡ nào.
Nhi không nói gì, chỉ cười nhạt.
- Cứ ra tay, nếu cô không nghĩ tới hậu quả. - nhỏ nhìn Ngọc Anh mặt sắc lạnh.
- Còn mạnh miệng. Tao coi mầy mạnh miệng tới bao lâu. Để xem mầy làm được gì. - Ngọc Anh nói rồi nắm áo Nhi
*bựt*
Một chiếc cúc áo rơi xuống, cổ áo bung ra lộ phần da thịt hồng hào của nhỏ, có phần hơi lộ hàng, nhỏ ngỡ ngàn.
- Sao cô giám làm vậy. Mấy người tính làm gì - Mắt Nhi nhìn xuống cổ, định lấy tay giữa lại cho áo chỉnh tề thì bị hai đứa bạn của Ngọc Anh ngăn cản.
- Đâu có dễ vậy?
Ngọc Anh cười nhếch mép rồi tiến lại.
- Cười lên nào! Tao sẽ chụp cho mầy một bức ảnh thật đẹp. Rồi mầy sẽ nổi như cồn ở cái trường này. - Ngọc Anh cầm chiếc điện thoại mở sẵn camera.
- Cô giám. – Nhi nhìn Ngọc Anh bằng đôi mắt câm giận.
- Sao lại không?
Đang tình thế cấp bách, Ngọc Anh thì đang dí máy ảnh định chụp Nhi trong khi nhỏ thì bị giữ chặt không thể kháng cự gì được.
- Mấy người dừng lại ngay cho tôi. – Khánh lướt nhanh như gió anh cởi chiếc áo khoác đen choàng qua người Nhi, đỡ nhỏ đứng dậy rồi quay ra đám người Ngọc Anh. Bị phá đám bọn đó quay người nhìn lại tức giận, nhưng chợt nhận ra rằng anh là người hôm qua, người võ nghệ đầy mình.
- Coi như mầy gặp may. Đi tụi bây. – Tình hình không ổn bọn đó liền rút.
Bọn người đó đi rồi Khánh hơi nghiêng đầu ra sau nhìn Nhi.
- Cô không sao chứ.
- Không. Cảm ơn Anh đã giúp tôi.
- Không cần đâu. - Rồi anh quay mặt đi. – Cô tính che vậy đến khi nào, không định mặt vào à?
- À.. ờ... – Nhi chợt nhớ ra mình đang bị sự cố về quần áo, được Khánh cho mượn áo khoát che chắn. Nhỏ lấy áo mặt vào cấp tốc. - Cảm ơn anh. Tôi sẽ trả lại cho anh sao?
- Xong rồi thì về lớp đi. - Khánh quay lại nhìn Nhi thì cảnh tượng thật kinh hoàng. Nhi nhìn thật dị thường, chiếc áo quá to so với thân hình nhỏ bé của Nhi, nhìn cứ như mặt đầm lỗi size. Trong Nhi khá hài trong bộ dạng này.
- Có chuyện gì hả? - Thấy Khánh có biểu hiện lạ sau khi nhìn mình, Nhi cũng ngơ ngác hỏi.
- À Không... Không có gì đâu. – Khánh nói rồi, tiến lại ân cần săn tay áo rộng phùng phìn cho Nhi, bên này rồi lại bên kia. Giờ thì ổn hơn rồi. Nhi lại một phen đỏ mặt nữa cô nhìn anh chầm chầm.
- Ủa 2 người đang làm gì vậy? - Tuấn từ đâu bước tới, với gương mặt nai vàng. Khánh cũng vừa săn xong tay áo cho Nhi.
- Tôi đi trước – Khánh rời đi.
- Bà với anh Khánh làm gì ở đây vậy? Còn áo này là sao? - Tuấn nhìn chiếc áo quá khổ trên người Nhi.
- À! Không có gì.
- Ừmh quên nữa...Nhi tui tìm bà nãy giờ đây.
- Tìm làm gì? Tui với ông có liên qua gì hả?
- Haizz...Tui có bánh này ngon lắm. Bà nói vậy chắc tui ăn mình quá. - Tuấn giả bộ ủ rủ.
- Bánh... - Sắc mặt thay đổi – Bánh đâu.
- Không liên quan gì mà. Hỏi chi?
- Có liên mà, chúng ta là bạn cùng lớp mà. Bánh đâu? - Nhỏ giả bộ thân mật.
- Rồi đi theo tui. - Nắm tay Nhi kéo về lớp
*************
Màn đêm lại buông xuống. Hôm nay Nhi cần bổ sung dinh dưỡng cho mau lành cô tới quán mọi khi của mình. Vẫn là một bàn đầy thức ăn. Khánh vừa vào toilet ra thì bị bắt lại hỏi chuyện.
- Bạn gái cháu à? – Chú chủ quán tốt bụng hỏi, và chỉ về phí Nhi.
- Dạ.. Không... Không.. Phải ạ. – Khánh sựng người sau câu hỏi.
- Không phải sao. Tiết quá. Con bé là người tốt lại xinh thế cơ mà. – Chú chủ quán trầm trồ khen Nhi. – Chú xin lỗi, làm cháu khó xử rồi.
- Dạ. Không sao? – Khánh gật đầu xin phép rồi ra ngoài.
Khánh nhớ lại vụ bé bán vé số hôm bữa “ Người tốt sao, sao chú ấy lại nói vậy?”, Khánh không hiểu về ý chủ quán muốn nói. Anh trở về bàn ngồi được 5 phút thì từ phía sau.
- Chị Nhi. Chị Vy - Một cô bé nhỏ xíu chạy tới. Ôm vào người Nhi.
- Đi đâu đây – Nhi xoa xoa mặt Lan Anh. Lúc này Khánh mới nhận ra là cô bé lem luốt lúc trước. Anh thẩn người nhìn giờ đây trước mắt anh là bé gái dễ thương, quần áo sạch sẽ tinh tươm.
- Em đi bán vé số phụ mẹ nè! Sáng em thì mới đi học.
- Được không đó nghe. Không lo học là tui quýnh đòn à?
- Dạ em biết rồi mà? Hôm qua em được cô cho 10 điểm lận á.
- Giỏi vậy sao? Vậy qua kia ngồi chị có thưởng đây.
- Dạ! – Lan Anh chạy qua ngồi cạnh Khánh.
- Chú ơi cho con một cái chén nữa! – Thanh Vy giơ tay và gọi.
- Bán thì bán, nhớ cẩn thận không để chuyện như lần trước xảy ra nữa nhe. - Nhi quay sang dặn dò Lan Anh.
- Dạ! Em sắp thuộc lòng rồi đó. – Lan Anh cười, rồi nhìn Nhi ra vẻ bà cụ non. Lúc đó thì chú chủ quán vừa ra tới, vì là khách quen, chú chủ quán lại thích Nhi nên đem chén ra tận bàn. Chú cũng lên tiếng.
- Yên tâm chú sẽ trong chừng con bé. Chuyện lần trước không giúp được chú cũng thấy có lỗi. Vì tụi nó là băng giang hồ động đến thì chú không bán buôn gì được. Mai mà có cháu.
- Dạ chú! Con cũng thuộc lòng câu này luôn rồi. – Nhi cũng cười rồi đáp.
Cả bàn rộn ràng, họ đã thân thiết từ lâu rồi. riêng Hoàng Khánh vẫn đơ người “Vậy là lần trước mình hiểu lầm cô ta”. Chú chủ quán đùa với mấy đứa xong thì khoát tay đi vào.
- Thôi mấy đứa dùng ngon miệng. Có thiếu gì cứ kêu thêm.
- Dạ! Cảm ơn chú. – Vy và Nhi đồng loạt nói.
Họ bắt đầu bữa ăn, Nhi và Vy chăm cho Lan Anh ăn như đứa em trong nhà. Giờ thì Hoàng Khánh đang mơ hồ suy nghĩ “Thật sự tốt đến vậy sao?"
*************
Chiều tối ngày hôm sau, Khánh đang ngồi ở cửa, Nhi chạy vào tủ gần đó lấy ra chiếc áo khoát Khánh cho mượn hôm trước, không cẩn thận làm rơi cả ngăn tủ ra ngoài. Đồ đạt tứ tung trên nền gạch.
- Gì vậy Nhi. – Nghe tiếng đổ bể Vy từ bếp hỏi vọng ra. -Đây không phải lần đầu nên Vy không quá lo lắng, vẫn bình thản nấu ăn.
- À... Không có gì. – Nhi trả lời Vy rồi ôm chiếc áo ra trả Khánh. – Áo của anh đây. - Rồi nhỏ chạy vội vô sắp xếp mớ đồ vửa phá khi nảy. Đang cặm cụi lắp lại ngăn tủ, thì Khánh đã bước tới gần.
- Để tôi giúp cô. – Anh cầm lấy cái ngăn tủ, rồi cẩn thận gắng vô.
- Ừ... cảm ơn anh.
Đã xong Khánh đứng dậy định đi ra thì anh bỗng dừng lại, sắc mặt thay đổi, Khánh đứng bất thần, mắt anh nhìn đâm đâm chiếc kẹp nhỏ xinh đã phai màu vì cũ kỉ đang nằm lăn lóc trên nền nhà. Một chút ký ức tuổi thơ tràn về trong anh.
(- Cậu là ai vậy? Đứng đây làm gì?– Hình ảnh một bé gái dẽ thương, xinh xắn đi từ trong ngôi nhà ngối đỏ, tay cầm chiếc bánh nhìn cực ngon.
- Tớ... Tớ đâu có làm gì? - Một cậu bé gầy gò, mặt lắm lem, nhìn chầm chầm cái bánh thèm thuồn.
- Muốn ăn không? – Cô bé đưa chiếc bánh về phía cậu.
- Muốn...- Cậu bé cúi đầu, nói nhỏ xíu.
- Vậy cho cậu nè. Cầm đi. – Cô bé đưa chiếc bánh gần hơn tới cậu.
- Thật không? - Ngước lên nhìn cô bé và chiếc bánh.
- Thật- Cô bé gật đầu đồng ý, Cậu bé lấy ngay chiếc bánh ăn lia lịa vừa ăn vừa nói.
- Woa.. Ngon thật đó. Mình chưa bao giờ được ăn báng ngon như vầy.
- Mẹ tớ làm đó, mai cậu lại tới tớ nói mẹ làm cho.
Ngày qua ngày họ trở thành bạn tốt. Một hôm nọ, cậu đứng trước cửa, tay bỏ ra phía sau như muốn giấu thứ gì. Thấy Cô bạn từ trong bước ra, cậu thẹn thùn
- Nè! Tặng cậu đó - Cậu cúi mặt giơ hay tay về phía trước, trên tay là một cặp kẹp xinh xắn. Cũng chính là chiếc kẹp hiện giờ Khánh đang nhìn thấy trên nền nhà.
- Woa... Cậu tặng tớ thật hả? Đẹp quá.
- Ừmh... Mình nhờ mẹ mua đó.
- Cảm ơn cậu.
Hai đứa bé cứ thế cười cười nói nói vui vẻ với nhau)
Mãi chìm trong quá khứ anh giật mình bởi tiếng gọi của Nhi.
- Này! Có chuyện gì vậy?
- Chiếc kẹp này? – Khánh cúi người nhặt chiếc kẹp
- Ơ! Chiếc kẹp đó.....
- Vậy nó là của cô? Tôi có chuyện muốn hỏi, chúng ta ra ngoài nói chuyện- Nắm cổ tay Nhi lôi đi vùng vụt.
- Có chuyện gì vậy?
- Trả lời cho tôi biết. Cái này là của cô phải không? – Khánh xòe trong tay ra chiếc kẹp lúc nãy.
- Anh hỏi chi vậy? Có chuyện gì sao?
- Tôi hỏi có phải của cô không? – Khánh bỗng hét lớn, siết chặc cổ tay Nhi hỏi. – Có phải không hả?
“ Chuyện gì vậy? Sao anh ta lại mất bình tĩnh?”, Nhi nhìn khánh gào thét hỏi cô ngày một to ngày một điên cuồng, đây là lần đâu tiên cô thấy anh vậy.
- Đúng rồi. Nó là của tôi.
- Đúng là của em? Tôi đã tìm thấy em rồi.- Khánh kéo Nhi ôm vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt, giọng Khánh dịu dàng, ấm áp lạ thường.
- Anh.. Anh bình tĩnh đã! - Nhi đang ngỡ ngàng bởi cái ôm nồng nàn này, cô cố đẩy ra nhưng không thể. Anh ôm cô chặt như thể không muốn để mất cô.
- Em không nhận ra tôi sao? Tôi Hoàng Khánh đây mà. Em còn nhớ không?
- Anh nói gì vậy? Tôi nghĩ anh nhầm người rồi. Chiếc kẹp là của tôi, nhưng tôi chỉ mới gặp anh, tôi chưa hề quen anh trước đây.
- Làm ơn đừng đùa với tôi như vậy!
- Anh bình tĩnh lại đi.
- Em không nhớ sao? Nó là quà tôi đã tặng em mà.
- Anh bình tĩnh đi. - Nhi không chịu được nữa Khánh cứ không chịu hiểu, cô hét lớn và dứt khoát để đánh thúc anh. - Chiếc kẹp đó đâu chỉ có một, vậy tất cả người có nó đều là người anh cần tìm à? - Lời nói của Nhi như dao cắt, Khánh buông cô ra, anh dường như sụp đổ. Tất cả hi vọng về người bạn lúc nhỏ mất đi. Đến đây Khánh gục mặt cuối đầu buông thả hay cánh tay đánh rơi cả chiếc kẹp xuống đất, nhìn anh như người không hồn.
- Anh không sao chứ?
- Không sao. Hôm nay tôi không khỏe nên xin phép về sớm.
“ Anh ta tìm ai sao? Cô gái đó chắc là người quan trọng?” Nhi nghĩ thầm trong đầu, rồi cuối người nhặt cây kẹp, phủi phủi nâng niu. Nhi không nhận ra Khánh vì cô đã mất đi một phần ký ức, tuy vậy Nhi vẫn rất trân trọng chiếc kẹp này như một món đồ quan trọng.