Tối đẹp trời, Linh Nhi đi đi dạo với Thanh Vy, cả hai đang đứng mua nước thì thấy gần đó một người đàn ông khoảng 30 – 40 tuổi đang này nỉ một người vô cùng giàu có.
- Tôi xin bà. Làm ơn tha cho tôi đi mà! – ông ta vừa này nỉ vừa níu chân người đàn bà đó, rất tội nghiệp.
- Buông ra mau! Không tôi la lên đó. - Người phụ nữ có gỡ chân khỏi bàn tay bẩn thỉu.
- Xin bà mà. Làm ơn xót thương cho số phận nghèo khổ của tôi. – ông ta tiếp tục la lết dưới đất cầu xin, mọi người chỉ chạy ngang nhìn rồi đi không ai làm gì. Người phụ nữ không nói gì chỉ cố tìm cách thoát khỏi đó. Ông ta cố tìm kiếm sự giúp đỡ. -Xin mọi người giúp tôi với.
Nghe được tiếng van xin, cả ba người Khánh, Nhi, Vy vội chạy lại. Thấy có người lại ông ta càng gào thét hơn.
- Làm ơn giúp tôi! Bà ấy muốn báo cảnh sát. – Ông ta nhìn về phía cả ba mà rưng rưng nước mắt. Rồi cuối đầu một nụ cười giang tà xuất hiện trên môi.
- Chú không sao chứ? có chuyện gì ạ? – Thanh Vy vừa hỏi han vừa đỡ người đàn ông đứng dậy.
- Làm ơn giúp tôi. – ông ta cầu xin bằng giọng thảm thiết.
- Đừng tin ông ta. Ông ta đang làm phiền tôi. - Người phụ nữ bực dọc, vẻ mặt rất tức giận.
- Không, không có. Tôi chỉ xin bà ấy giúp đỡ. Nhưng bà ấy lại nói tôi phiền và đòi báo công an. Xin hãy giúp tôi. – Ông ta cố giải thích.
Bỗng phía ngoài, Nhi cười nhếch môi tiến lại gạt phanh tay Vy ra khỏi ông ta.
- Đóng kịch giỏi vậy? Muốn làm tiền à?
- Này, Cô ăn nói cho đàng hoàng, chú ấy là người bị hại. – Khánh bất bình ra mặt.
- Không biết gì thì im đi. - Đẩy Khánh lùi lại.
- Cô – Khánh tức giận bởi hành động của Linh Nhi, anh nắm chặt tay hình cú đấm.
- Im đi. Anh là vệ sĩ, đừng quên bổn phận của mình. – Tiến đến trước mặt người đàn ông kia. Trong khi, mắt Hoàng Khánh là lửa đang bùn bùn cháy “Đúng là cặn bả, bọn nhà giàu các người ”. – Chú cần cháu đem bằng chứng ra không?
- Cháu nói gì vậy? Làm ơn hãy giúp chú, đừng tin lời bà ta. – ông ta vẫn tiếp tục nài nỉ.
- Giúp chú à? Vậy cháu gọi cảnh sát đến giải quyết vậy?
- Làm ơn đừng mà. – Ông ta quỳ xuống van xin.
Không thể chịu được nữa Khánh tiến lại xô ngã Linh Nhi.
- Cô im ngay đi!
- Hazii... Thiệt tình. - Nhi tức giận, nhỏ đứng dậy ôm cánh tay trầy xướt, liết mắt nhìn người đàn ông kia. Nhi đã phát hiện ra điều gì đó mĩm cười rồi nói: -Ông ta là lừa đảo. Không tin thì theo tôi qua bên kia, ở đó có lắp camera chắc sẽ bắt được chuyện lúc nãy.
- Được. Đi thôi! Nêu không phải thì cuối đầu xin lỗi chú ấy cho tôi. – Khánh nói trong tức giận.
- Thôi, thôi đừng làm lớn chuyện này đâu. – Người đàn ông cố ngăn lại, trên mặt ông ta lộ rõ sự sợ hãi.
- Không được, phải làm rõ chuyện này. Không thể để mấy người giàu có này ứt hiếp vậy được. – Khánh kéo tay ông ta đi về phía quán đó.
Bỗng nhiên ông tay, giật tay khỏi khánh và quay đầu bỏ chạy. Còn quay lại đe dọa.
- Tụi bây giám phá chuyện tốt của tao. Đợi đó!
Khánh đứng như bất động, “Ông ta thật sự là lừa đảo”. Được giải vây người phụ nữ quay sang cảm ơn lia lịa.
- Cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu rất nhiều.
- Không có gì đâu ạ. - Linh Nhi vừa mỉm cười vừa lắc tay.
- Mà có chuyện gì xảy ra vậy cô? - Trước mọi chuyện diễn ra quá nhanh Vy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Ông ta đến xin cô tiền chữa bệnh cho vợ. Cô đã cho rồi nhưng ông ta đã túm lấy cô và nói “Đưa tao tất cả, nếu không đừng trách tao”, Cô không đưa. Do là chỗ đông người nên ông ta giả bộ tội nghiệp tiếp tục làm tiền cô. Bắt bình quá cô mới muốn gọi công an, sau đó thì cháu đã biết rồi đó.
- Thì ra chuyện là vậy. – Thanh Vy đã thông suốt, nhưng vẫn còn chút tò mò – Sao bà biết ông ta là lừa đảo, rồi sao biết ở đó có camera hay vậy? Tụi mình mới đi chỗ này lần đầu mà.
- Ừ! đúng rồi sau cháu biết? - Người phụ nữ cũng tò mò.
- Hi... Con cũng vô tình thấy sự bất thường của ông ta thôi ạ. Còn dụ camera là con tự bịa, cho hắn sợ mà biết đương rút lui. – Nhi đáp tỉnh bơ.
- À thì ra là vậy. Đúng là cô bé nhanh trí. Dù sao thì cũng cảm ơn con.
- Dạ không có gì ạ.
- Thôi. chào con. Cô còn có việc.
- Dạ! Chào cô.
Người phụ nữ đã dần xa, còn Khánh vẫn bất động không nói một lời nào.
- Nè định đứng đó tới chừng nào? – Nhi cọc cằn hỏi.
- Thôi bà. Anh ấy đâu có biết tui cũng không biết nữa mà. – Thanh Vy can ngăn.
- Xin lỗi!– Âm thanh phát ra từ cái tượng trời chồng mang tên Hoàng Khánh, làm Nhi giật cả mình. Nhi khuẩy tay.
- Thôi, thôi không có gì. Tôi khác nước rồi đi mua nước đây. – quay lưng bỏ đi, Nhi tưởng hắn ta cố chấp lắm định là khó ai dè xin lỗi, làm Nhi cũng bất ngờ.
- Khoan đã! Tay cô...- Khánh nâng cánh tay đang rỉ máu, vì cú xô ngã của anh lúc nãy.
- À!... à...- Không sao đâu, trầy xíu thôi mà! - Nhi gượng đỏ mặt, tự nhiên có người dịu dàng với mình, thiệt không quen.
- Tôi xin lỗi. - Nói rồi Khánh kéo cánh tay lại gần hơn xem xét. Anh lấy trong túi ra miếng băng keo cá nhân, dán thật nhẹ nhàng vào vết thương, cử chỉ thật nhẹ nhàng, làm Nhi xém rung động.
- Được rồi! Tôi không sao. Anh không cần lo đâu. - Nhi rút tai lại vẻ ngại ngùng còn hiện rõ trên mặt. Nhỏ quay đi chạy te te đi mua nước.
*******
Hôm sau là ngày lao động đầu tiên của Nhi và Vy tại trường mới. Đang tập trung đến chỗ lấy dụng cụ lao động.
- Nè, Nè. Bà làm gì vậy? Bỏ dao xuống ngay lập tức giùm tui. – Thanh Vy mặt nghiêm trọng.
- Nhưng đi lao động không lẽ tui ngồi chơi.
- Để tui làm bà mặt cỏ đem bỏ là được rồi.
- Không được vậy cực cho bà lắm.
- Nghe không, bà quên bà không được cầm dao sao. Nghe tui, không ai nói gì đâu.
- Ừmh! Biết mà, mà tui nghỉ làm chút xíu chắc không sao.
- Thôi. Đi lẹ lên sắp tập hợp rồi.
Hôm nay lao động, người đông như kiến, tân sinh viên lẫn sinh viên khóa trước, Vy đang miệt mài làm việc cho phần cả hai người, còn Nhi ngồi kế bên tay không bức bức, được vài cái lá cỏ. Xung quanh là tiếng chỉ trích bla...bla. nhưng Nhi quen rồi không để tâm.
- Nè, cỏ nhiều rồi đó bà đem lại kia đi lát có người đem đi bỏ.
- Dạ! Tuân lệnh. – Nhi ôm mớ cỏ chạy hì hụt tới chổ bao rác thì.
*Phịch*
Nhi té vào cả đống cỏ, mọi người nhìn thấy cười ồ ồ. Nhưng không phải tự té mà tại Ngọc Anh bắt chân mới té thôi. Bức tức nhi ôm mớ cỏ quăng thẳng vô người Ngọc Anh làm cho Ngọc Anh nhìn như người rơm. Xung quanh bắt đầu nhí nhố.
- Không hổ danh là chị đại lớp mình.
- Tội nghiệp bạn đó đứng gần chi mà bị vạ lây.
- Nhỏ đó nhà giàu hóng hách thiệt. Té rồi còn trúc giận lên người khác.
Blo....Bla.... Không ngớt.
- Cậu không sao chứ. - Ngọc Anh phủi mớ cỏ trên người rồi mỉm cười. Nụ cười của cô làm lay động trái tim của mọi người xung quanh, nhưng với Linh Nhi đó là nụ cười khiêu khích, giả tạo.
- Giả tạo tạo vừa thôi– Nhi không nhịn được nữa rồi vì tính tình Nhi không cho phép Nhi nhịn.
- Nói gì vậy nhỏ kia, có lỗi mà còn lớn tiếng hả – Đám bạn của Ngọc Anh gần đó chạy đến bất bình.
- Hứ! Cô ta gạt chân tôi còn gì. - Nhỏ Nhi tức giận.
- Cô nói gì vậy bọn tôi ai cũng thấy cô tự té cơ mà. - cười nhết mép rồi nói, thì ra cả bọn muốn chơi Linh Nhi nữa đây mà.
- Mấy người là đồng bọn với nhau cả mà. – Quá yếu thế trước đám đông người Nhi chẳng thể làm gì. Bỗng có một cánh tay vỗ vào vai cô từ phía sao.
- Đi đứng kiểu gì mà để té thế hả? – Đó là Tuấn, anh kéo cô về đứng cạnh mình. Rồi khom người tới cạnh tai Ngọc Anh nói nhỏ “Biết điều thì đừng kiếm chuyện với cô ấy, tôi thấy cả đấy, cần chứng cứ không”. - Sau khi nghe Tuấn nói Ngọc Anh thay đổi sắc mặt và tìm cách bỏ đi. – Đi thôi mấy bà. Lao động tiếp kìa. - Rồi kéo đám bạn đi chỗ khác.
Họ đi rồi còn lại một đứa ôm cục tức trong lòng.
- Nè. Ai mượn nhiều chuyện vậy. Tui chưa cho mấy đứa đó bài học nữa, bị ông đuổi đi hết rồi.
- Hả! Nhiều chuyện? Tui Vừa giúp bà đó.
- Không có mượn rồi.
- Đúng là làm ơn mắc quán. - Thấy ghét quay đi chỗ khác.
- Nhưng mà cũng cảm ơn ông – Âm thanh nhỏ xíu vang lên. Nhưng đủ để một người gần đó nghe.
- Mới nói cái gì? Tui không nghe. - Miệng cười tủm tỉm.
- Không nói gì hết. Lao động kìa.
- Đúng là không có thành ý gì hết. Nhưng thôi tui bỏ qua. - Cười cười nói nói với Nhi.
Phía đằng xa lại là động tĩnh của một người khác, Anh cũng định giải vây cho Nhi. Nhưng thấy Tuấn ra tay nên chỉ đứng nhìn.