Hãy Chờ Tôi, Một Chút Nữa Thôi!

Chương 13




Hai người tạm biệt nhau, Hoàng Phong gọi tài xế riêng của nhà mình đến đón cậu. Xe đạp cậu đã nhờ người đem về trước vì muốn đi bộ cùng Vương Nhi. Trước khi đi còn xoa chỗ lúc trưa té, dặn dò:

- Hết sưng rồi, lần sau đi đứng phải cẩn thận!

Ai da, sự quan tâm của ai đó đã khiến cô gái nhỏ dù đã về phòng cả nửa tiếng vẫn còn cười khúc khích như một người trốn viện.

Bộ não không có bao nhiêu nếp nhăn nằm suy nghĩ từ vấn đề này sang vấn đề khác, nào là Hoàng Phong thật đẹp trai mình thật may khi gặp cậu và đã nhanh tay nắm, vân vân mây mây. Rồi một lát bỗng nhớ đến ngày mai có hẹn với Hoàng Phong đi về chung và ăn cơm nên cầm điện thoại lên, do dự một lát, vẫn là nhắn tin hay hơn nên phát một tin cho Hoàng Phong: "Cậu thích ăn gì?"

Tin nhắn rất nhanh được trả lời: "Ai vậy?"

Vương Nhi trợn mắt, chắc là cậu ta đang giỡn nên cô cũng đùa: "Xin lỗi, lộn số", rồi ngồi đợi trong ít phút nhưng vẫn không có tin nhắn đáp lại, cô bắt đầu tức giận, mắng cậu đùa dai rồi gọi điện luôn, tiếng tút tút cứ kéo dài, lát sau một giọng nữ bắt máy:

- Alo!

Vương Nhi cứng đờ trong chốc lát, nhìn số điện thoại ghi hai chữ Hoàng Phong, đâu có nhầm rồi trả lời:

- Tôi là...

Chưa kịp nói gì tiếp đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tắt máy, Vương Nhi ngơ ngác không hiểu gì thì tiếng điện thoại vang lên, cô nhìn chữ Hoàng Phong trong điện thoại, khó hiểu bắt máy:

- Alo!

Đầu dây bên kia giọng trầm thấp quen thuộc vang lên:

- Tôi đây!

Cô ngạc nhiên, không có lầm số vậy giọng nữ lúc nãy là ai, giọng đó nghe có vẻ rất trẻ không giống giọng của phụ nữ nên cô nghĩ không phải mẹ Hoàng Phong, cô hỏi:

- Lúc nãy là ai bắt máy vậy?

- Là cô ta!

Cô ta!!! Là Thiên Tuyết My, cậu ấy đang ở chung với cô ta sao? Vương Nhi thấp thỏm hỏi:

- Cậu ở chung với cô ta?

- Lúc tôi về nhà cô ta đã đứng trước cửa, nói cô ta có việc gấp nên tôi mới cho vào. Nhưng mới về rồi!

Thì ra là vậy, cô thở phào một hơi, hai người chưa thân nên cô không thể hỏi sâu quá vấn đề của cậu, cô nhớ lại chuyện lúc nãy:

- Cậu thích ăn món gì?

Bên kia có tiếng cười khẽ:

- Cậu muốn nấu cho tôi ăn à?

Cô hơi đỏ mặt:

- Tại cậu bao tôi nhiều nên giờ tôi nấu lại cho cậu ăn, tôi là một người có ơn sẽ trả! Cậu nên cám ơn đời vì cho cậu gặp được người con gái như tôi đi!

- Haha, vậy tôi có phải cúng con gà quay hay nải chuối gì không?

- Cậu dẹp đi! Thích ăn gì?

- Cậu thích nấu gì cũng được, nhà tôi có đầy đủ hết!

Vương Nhi um một tiếng, cuối cùng nói:

- Ngủ ngon!

- Ngủ ngon!

Vương Nhi tay cầm điện thoại đã tắt, ngước nhìn bầu trời đầy sao, thì thầm:

- Hãy mơ về tôi!

Sáng thứ ba, ánh sáng của ngày mới len lỏi qua tấm rèm màu trắng, chiếu lên da thịt trắng nõn của cô gái nằm trên giường đang ngủ ngon lành.

Vương Nhi mơ thấy mình đang nắm tay Hoàng Phong cùng dạo bước trên con đường rộng lớn, hai bên là hai hàng cây anh đào nở rộ, từng cánh hoa bay dập dờn theo cơn gió rải đầy xuống mặt đường. Ngước nhìn lên là bầu trời trong vắt không một ánh nắng, một màu xanh tràn đầy hi vọng.

Vương Nhi thích màu hồng và màu xanh biển, một màu đại diện sự hạnh phúc còn một màu là tượng trưng cho hy vọng.

Khung cảnh đẹp đẽ, yên bình bỗng vang lên tiếng đồng hồ báo thức???? Giơ tay khua lung tung và bốp, cái đồng hồ đáp xuống mặt đất một cách tàn nhẫn, ruột gan phèo phổi rơi tứ lung tung. Vậy mà cô gái nào đó sau khi tiếng chuông phá hoại kết thúc lại tiếp tục mơ ngủ.

Thanh Nhu thường vô trường lúc còn 10', mà nãy giờ trôi qua năm phút rồi đáng lẽ giờ này Vương Nhi nên tới mới phải. Không ổn, bình thường mà kiểu này chắc chắn ngủ quên rồi, nghĩ là làm Thanh Nhu lấy điện thoại gọi cô bạn thân.

Hoàng Phong lúc này bỗng dừng bước đứng đối diện Vương Nhi, môi mỏng mấp máy muốn nói gì đó khiến Vương Nhi hồi hộp không thôi. Tim đập gia tốc như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đầu óc căng thẳng suy nghĩ cậu ấy muốn nói gì với mình!!!! Chẳng lẽ tỏ tình aaaaaa cô còn chưa chuẩn bị kĩ. Và rồi cuối cùng, cậu mở miệng:

- Mau dậy mau dậy trễ giờ trễ giờ không dậy tớ đập chết ** cậu!!!

Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Vương Nhi vẫn còn ngây ngốc mở to đôi mắt mơ ngủ, aaaaaaaa cái quỷ gì vậy, giấc mơ này... giấc mơ này...

Bình tĩnh, bình tĩnh rồi quay đầu nhìn chiếc điện thoại đang reo với tiếng chuông đặc biệt mà Thanh Nhu cài riêng, Vương Nhi méo mó nghe điện thoại nhưng chưa kịp gột mo ninh thì bên kia đã vang lên một câu nhẹ nhàng:

- Cậu còn ba phút tới trường!

Hửm, Vương Nhi vẫn chưa kịp phản ứng, ba phút, ba phút rồi bật người dậy như cái lò xo, quăng điện thoại một bên lao người vào nhà tắm. Vào thế nào ra cũng vậy, Vương Nhi như một cơn gió ào ra phòng, quần áo xộc xệch, tóc tai không kịp chải vẫn còn rối nùi, vớ cũng không mang trực tiếp xỏ giày rồi xách cặp, như vận công một cái, biến mất.

Huhu, tất cả là tại tên con trai đích không thực kia, quyến rũ mình để mình mơ về cậu ta nên bây giờ mới vậy nè, tất cả là cậu đồ *******. Cô gái nhỏ vừa chạy như người tâm thần trốn viện bị bác sĩ đuổi vừa chửi bới tên đầu sỏ mặc dù tên đó không hề làm chuyện gì.

Hồng hộc hồng hộc và sau một hồi vận hết công lực Vương Nhi đã vào được trường nhưng what the, mới một chân chen vô cánh cửa nặng ngàn tấn đã đóng và:

- Aaaaaaaa!!!!!!

Một tiếng la như muốn xé màn nhĩ người khác vang vọng trong không gian, Vương Nhi đau muốn chết, la không ngừng. Bác bảo vệ nghe được vội kéo cổng ra, đỡ cô bé nhỏ nhắn nhưng tiếng la hùng hồn vào trong mà cả cơ thể vẫn không tự chủ run lên bần bật, lông gà lông vịt nổi hết lên. Tiếng la quá khủng khiếp mà bác còn già nữa, không bị dọa tới ngất xỉu cấp cứu là may rồi.

Nhìn từ bắp đùi đến đầu gối bầm xanh bầm tím một mảng, Vương Nhi nhịn không được mà vành mắt đỏ, cô cám ơn bác bảo vệ, nói với bác mình sẽ đi phòng y tế rồi đi lên phòng học nhưng cô bỗng quay lại, hùng hồn đi lại cánh cổng, dùng chân không bị thương và cặp đánh đá vào cánh cửa, tức giận mắng:

- Tất cả tại mày, mày nghĩ mày vô tri vô giác là không có tội hả, đánh nè,đánh nè, hừ lần sau mày còn làm kẹt chân tao mày chuẩn bị lo đi tái chế đi là vừa!!!

Mắng cho hả giận cô mới quay đi, cũng không để ý bác bảo vệ đứng sợ ngây người nhìn Vương Nhi mắng chửi cánh cổng, cô bé này...

Cuối cùng cũng vác cái thân lên lớp 12A3, đây là lớp của cô và Thanh Nhu học, một buổi và không chuyên, nằm trên lầu hai do cô Hà- bà cô bá đạo nhất trong các giáo viên làm GVCN. Lê cái chân đau vào lớp dưới cái nhìn gắt gao của cô Hà và ánh mắt của mọi người xung quanh, Vương Nhi giải thích:

- Cô, em không bị ghi tên đi trễ, lên không đúng giờ là do em đau chân!

Vương Nhi ngẩng đầu nhìn cô, tin mình sẽ không bị cô la vì cô đâu có sai gì, chỉ là hơi trễ tiết đầu nhưng cũng có lý do mà. Dù bá đạo nhưng cũng phải biết thông cảm một chút chứ nhưng Vương Nhi hoàn toàn sai.

Cô Hà nhìn Vương Nhi, cười cười khiến Vương Nhi tưởng cô cho mình về chỗ, định lê về thì cô Hà bỗng lên tiếng:

- Em đã sai còn biện minh. Con người lúc nào cũng vậy, không bao giờ nhận lỗi mà cứ tìm lí do để phản biện. Mau đi ra ngoài cho tôi!

Cả lớp ai cũng cũng nghĩ Vương Nhi sẽ bị đuổi ra ngoài, Thanh Nhu muốn đứng lên giúp bạn nhưng thấy Vương Nhi nháy mắt với mình, cô biết Vương Nhi tiếp theo sẽ làm gì nên ngồi xuống xem kịch.

Vương Nhi nhìn cô Hà, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

- Cô ơi, đôi khi con người không sai, những điều họ nói là sự thật nhưng ai đó cứ giữ mãi một khái niệm cứng ngắc áp đặt lên người khác nên cứ nghĩ họ biện lí do. Cô ơi, cô nhìn chân em bị bầm nè, nếu cô muốn thêm chứng cứ nữa thì mình xuống hỏi bác bảo vệ được không cô!

Cô Hà kinh ngạc nhìn Vương Nhi, con bé này... con bé này còn dám trả treo với mình!!! Cô tức giận quát:

- Em còn dám cãi lý với tôi nữa! Hay lắm giờ tôi thích đuổi em ra ngoài đó làm sao! Mau đi!

Vương Nhi nhìn nhìn đồng hồ bạn ngồi bàn đầu, 7:10' oke tới lúc diễn. Vương Nhi cười cúi đầu xuống chỉnh lại biểu cảm, nghe được tiếng giày ngoài hành lang vang vọng cô liền ngước mặt lên, đôi mắt ngân ngấn nước, cái miệng xệ xuống đứng khép nép làm một bộ em rất oan uổng đáng thương khiến mọi người trong lớp ngạc nhiên trợn mắt ngay cả cô Hà cũng hơi kinh ngạc. Vương Nhi giống như sắp khóc đến nơi, mếu máo nói:

- Cô ơi, chân em bị đau thật mà, cô cho em xin lỗi vì lên trễ năm phút nhưng cô đừng la em, đuổi em ra ngoài được không cô!

Cô Hà đã bình thường lại, hất cằm liếc nhìn Vương Nhi:

- Em đúng là nên làm diễn viên nếu không thật uổng kĩ thuật diễn. Nhưng em đau thật hay không là chuyện của em, còn tôi muốn giữ em hay không là quyền của tôi. Mau đi ra, tôi không cho em vô lớp, em đừng có dài dòng, em có biết nãy giờ trễ bao nhiêu phút rồi không?

Nha, cô Hà không những bá đạo còn hung dữ như vậy khiến mọi người lo lắng nhìn Vương Nhi, chỉ có Thanh Nhu thì miệng cười toe toét rồi bỗng hô to:

- Thầy hiệu trưởng!

Một tiếng kêu mà cả lớp cùng cô chủ nhiệm quay đầu đồng loạt nhìn người đàn ông cao lớn nghiêm trang đứng ở cửa, cùng hít một luồng khí. Mặt người đàn ông lạnh lùng quét mắt cả lớp rồi dừng lại ở cô Hà khiến cô không tự chủ mà hơi run lên, cả lớp ai cũng cười thầm giơ ngón tay cái tán thưởng nhìn Vương Nhi.

Trong lớp mọi người đều biết cô Hà dù bá đạo, hống hách đến đâu nhưng chỉ cần đứng trước thầy hiệu trưởng thì hận không thể chảy ra nước, ôn nhu yêu kiều giọng nói nhỏ nhẹ khiến cho ai cũng phải há mồm, da gì cũng nổi lên. Cũng không biết cô Hà là yêu thầy hay sao mà cứ như cô vợ nhỏ nhưng thầy đã có vợ có con rồi mà, mặc dù thật sự công nhận thầy đến giờ dù đã trung niên nhưng vẫn rất đẹp trai phong độ. Nhưng cô Hà cũng đã không còn trẻ nên ai cũng chỉ đoán mò mà không biết sự thật.

Vương Nhi chính là lợi dụng việc này cho cô Hà một phen tức chết, hừm nhìn đi nhìn đi, bây giờ cô Hà mặt đã trắng bệch không nói nên lời rồi, còn thầy hiệu trưởng đã đi vào lớp, đứng trên bục giảng đối diện cô Hà chất vấn:

- Học sinh đã giải thích sao cô lại đuổi chúng còn không nói lý như vậy?

Cô Hà lắp bắp:

- Em... Em... Tại...

Thầy hơi tức:

- Mau nói rõ ràng, cô biết quy định trường này mà, giáo viên phải luôn điềm tĩnh hòa hợp làm gương cho học sinh. Mà cô như vậy thì làm gương cho ai?

Cô Hà quay ra nhìn Vương Nhi, ánh mắt phẫn nộ vô cùng nhưng lời nói ra lại là:

- Anh, em biết lỗi rồi em sẽ không như vậy nữa!

Vương Nhi nhìn cô Hà ôm cục tức mà không mói được, vô cùng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn nhu nhược đáng thương, cô mở miệng giọng nói ủy khuất:

- Thưa thầy, lỗi lớn vẫn do em, vì em đau chân nên lên trễ năm phút mà tiết của cô quan trọng lắm mặc dù không nằm trong môn chính thôi. Cho nên thời gian cô quý lắm ạ, em xin lỗi cô, cô không có lỗi đâu thầy, chỉ la em xíu rồi kêu em la khỏi lớp thôi!

Nói rồi cô cúi đầu nói xin lỗi cô, tay dụi dụi mắt, hình ảnh vô cùng đáng thương. Haha, mình đúng là nên đi làm diễn viên quá tuyệt quá tuyệt.

Cả lớp ai cũng nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng, có người nhịn không được mà bật cười nhưng không lớn nên thầy hiệu trưởng không để ý còn cô Hà tức muốn hộc máu, vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, nói môn cô dạy- môn công nghệ không quan trọng nhưng vẫn cứ tỏ ra như môn chính, nói cô không có lỗi mà mắng học sinh còn đuổi ra ngoài. Hay, hay, cho Vương Nhi, đợi đó, xong chuyện này em chết với tôi!

Thầy hiệu trưởng lúc nãy cũng chứng kiến nên mặt đã vô cùng âm trầm, thầy nói:

- Em không có lỗi mau đi xuống phòng y tế đi, còn cô coi chừng để tôi biết cô còn như vậy lần nữa thì cô nghỉ việc đi!

Thầy hiệu trưởng rất nguyên tắc nên không có chuyện nói suông, chuyện này ai cũng biết nên cô Hà vội vâng dạ hứa không có lần sau. Thầy đi cô mới thở phào nhẹ nhõm vội đưa mắt tìm Vương Nhi nhưng đã không thấy bóng dáng.