Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 95: Nói Rõ Với Anh






Lúc cô về thì phát hiện cửa phòng đang mở.

Cô còn tưởng là có trộm vào, len lén nhìn vào mới phát hiện Hướng Lập Hiên đã đến.

Hướng Lập Hiên cũng vừa mới đến, anh ta xách hai cái túi trong tay, trong túi đựng đồ ăn đóng gói, nhìn có vẻ như mới đến.

Lúc này Lê Hân Dư mới thở phào một hơi: "Sao anh lại đến?”
Hướng Lập Hiên bực bội: “Cô nói chuyện thể nào vậy, giọng điệu nghe giống như đang trách tôi vậy, đừng quên đây là nhà của tôi." "Xin lỗi Hướng đại thiếu gia, tôi tưởng là trộm vào." "Có tên trộm nào đẹp trai tiêu sái, phong lưu giàu có như thế này không?" "Không có, chỉ có duy nhất mình anh." Cô cười.

Hướng Lập Hiên đặt túi trong tay lên bàn trà trước mặt, anh ta cũng không giải thích mà chỉ đẩy hết đống đồ đến trước mặt cô.

Cô liếc mắt nhìn, chay mặn kết hợp, cân bằng dinh dưỡng, có đủ loại đồ ăn.

Nhiều đồ như vậy, hai người họ cũng chưa chắc đã ăn hết.


"Cảm ơn anh, Hướng Lập Hiên” “Đừng khách khí, thiếu gia xưa nay hào phóng." "Hai ngày nay tôi ở một mình đã suy nghĩ không ít, trốn tránh cũng không phải cách giải quyết, tôi muốn về nhà họ Lăng.

Bất kể như thế nào, tôi cũng muốn đối mặt và trịnh trọng nói rõ với anh ấy."
Nụ cười trên mặt Hướng Lập Hiên liền đờ lại: “Cô đã nghĩ kỹ rồi?" “Ừm.”
Anh ta giơ ngón tay cái lên: "Điều chỉnh cảm xúc vô cùng nhanh, hai ngày đã suy nghĩ rõ ràng rồi.

Tôi còn tưởng hôm đó cô khóc thảm như vậy, ít nhất cũng phải trốn hai mươi ngày chứ.

Giờ cũng không còn sớm nữa, đi thôi, tôi đưa cô về” "Cảm ơn." Cô cũng không từ chối: “Nhưng không thể lãng phí đồ ăn, thấy anh mua nhiều quá, chúng ta ăn xong rồi hãy đi nhé." Cô chỉ vào đống đồ ăn trên bàn mà anh ta mang đến.

Lê Hân Dư biết kiểu đại thiếu gia như Hướng Lập Hiên mà chịu tự gói đồ ăn mang đến cho mình, đó có thể được coi là nể mặt rất nhiều rồi, cô không thể lãng phí tấm lòng của người ta được.

Anh ta nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn: “Thôi bỏ đi, tôi đưa cô về” “Hướng đại thiếu gia, anh không vội đến mức thời gian ăn một bữa cơm cũng không có chứ?" Lê Hân Dư cười nói: “Vậy thì không cần làm phiền anh đưa tôi về.


Chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi anh đi làm việc của mình, tôi bắt xe về cũng được."
Anh ta hơi nhướn mày lên: “Hướng Lập Hiện tôi sao lại để cho phụ nữ từ chỗ tôi đi ra bắt xe chứ, ăn đi, ăn xong rồi tôi đưa cô về sớm."
Hai người mở đồ ăn trong túi ra, đặt lên bàn trà.

Trên nền nhà trải một lớp thảm, cô trực tiếp ngồi dưới nền, cùng anh ta ăn cơm.

Tính cô dịu dàng nhưng rất thích ăn cay, ăn ớt vào mặt lại đỏ bừng lên, trông hết sức đáng yêu.

Hướng Lập Hiên nhìn cô một cái, vội vàng dời mắt đi, ngấu nghiến ăn cơm trong chén.

Ăn cơm xong, quả thật anh ta đích thân lái xe đưa cô về nhà họ Lăng.

Anh ta dừng xe ở ngoài cửa nhà họ Lăng nhưng không có ý vào: “Đến rồi, cô tự vào đi." "Anh không vào ngồi chơi sao?" Cô biết quan hệ của nhà họ Hướng và nhà họ Lăng không tệ.

Hướng Lập Hiên xua tay: “Lăng phu nhân hết sức chính trực, nhìn thấy loại công tử đào hoa như tôi sẽ khó chịu, vì sức khỏe của Lăng phu nhân, tôi không vào góp vui nữa."
Cô xuống xe, đóng cửa xe lại rồi nói với anh ta qua cửa sổ xe: “Cảm ơn."
Hướng Lập Hiên cười: “Lê Hân Dư cô có biết không, câu nói cô nói với tôi nhiều nhất chính là cảm ơn anh." "Tôi biết." "Lần sau tôi muốn nghe câu khác."
Lê Hân Dư cười nói: “Được, lần sau sẽ nói nhiều, mời anh ăn cơm”
Hướng Lập Hiên cũng cười: "Chúc phúc cho cô, người phụ nữ thú vị” "Nhờ lời may mắn của anh.".