Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 90: Chủ Động Thân Thiện






**********
"Lăng Diệu, anh làm vậy là không công bằng với em! Anh dựa vào đâu mà tước đoạt cả quyền tiếp xúc với bạn của em?” Giang Nhiên Nhiên là bạn thân nhất của cô, tại sao cô không thể gặp Giang Nhiên Nhiên? "Vậy em và Giang Dật Hàn lén lút gặp nhau thì công bằng với tôi sao?" Anh nheo mắt, lạnh lùng hỏi ngược lại.

Mấy chữ mang tính nhục mạ như "lén lút gặp nhau" này đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô: "Anh đừng có nói khó nghe như vậy, em không có hành vi bất chính, càng chưa từng hai lòng, từ sau khi kết hôn với anh, em luôn giữ thân tâm sạch sẽ.

Nhưng anh thì sao, anh dám nói trong ba năm sau khi kết hôn, ngoài em ra, anh chưa từng có người phụ nữ khác không?" "Phụ nữ bên cạnh anh, chắc không chỉ có một mình Y Nghệ chứ."
Hai người họ chưa từng trực tiếp nói những chuyện này, bây giờ Lăng Diệu tốt với cô, như có một sự ăn ý, họ không hẹn mà cùng ém những chuyện đó trong lòng, chuyện quá khứ đã qua sẽ không nhắc lại nữa.

Nhưng lần này Lê Hân Dư tức quá nên không thể nhịn được nữa.


Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.

"Phụ nữ bên cạnh tôi?" Lăng Diệu tức quá lại thành bật cười: “Trước giờ em đều không để ý đến phụ nữ bên cạnh tôi, em chỉ một lòng muốn ly hôn, nhưng đàn ông bên cạnh em, tôi để ý."
Nói xong, anh hung hăng hôn lên môi cô, hút đi tất cả hơi thở trong lồng ngực cô.

Cho đến khi cô mềm nhũn, không còn chút sức lực nào thì anh mới buông cô ra.

Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, chỉnh lại áo sơ mi rồi đi thẳng ra cửa, đến công ty.

Tiếng sập cửa cực lớn, trái tim của cô cũng run lên theo.

Anh ấy nói...!anh ấy để..

Lê Hân Dư che miệng, cảm thấy vừa đẳng vừa ngọt.

Lần này cãi nhau khiến Lăng Diệu rất tức giận, mấy ngày liền không về nhà họ Lăng.

Lê Hân Dư đẳn đo mãi rồi vẫn quyết định xuống nước, đến Lăng Thị tìm anh.

Cô muốn giải thích rõ ràng với anh, cô và Giang Dật Hàn thật sự chỉ là quá khứ thôi.


Lê Hân Dư cố gắng lệ cái chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của mình đến Lăng Thị.

Cô nghĩ mình vẫn còn là người bệnh chưa khỏi, làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu chắc cũng sẽ được chứ.

Từ sau khi Lăng Diệu đưa cô đến công ty, tất cả nhân viên đồng thanh chào "phu nhân chủ tịch", Lê Hân Dư vào Lăng Thị cũng không còn có ai ngăn cản nữa, nhân viên không dám đi cùng thang máy với cô, đều mời cô đi thang máy chuyên dùng của chủ tịch.

Cô đi vào thang máy chuyên dùng của chủ tịch theo thói quen.

Đến tầng mười tám, vừa đến gần phòng làm việc thì nhìn thấy Hướng Lập Hiên bị đẩy ra ngoài, Hướng Lập Hiên tức điên lên vỗ cửa, người ở bên trong cũng không có chút phản ứng nào.

Nhìn thấy Lê Hân Dư đến, nhân viên ở khu văn phòng chung đồng loạt cúi đầu xuống, giống như nhìn thấy bom hẹn giờ vậy.


Bầu không khí hơi kỳ lạ.

Hướng Lập Hiên quay đầu lại nhìn thấy Lê Hân Dư, sắc mặt hơi thay đổi sau đó cười tươi đi đến trước mặt cô chào hỏi: “Chậc, trùng hợp nhỉ bà Lăng, lần nào chúng ta gặp nhau cũng là ở Lăng Thị”
Lê Hân Dư khách khí cười với anh ta, đi qua anh ta, định đi thẳng vào phòng làm việc của Lăng Diệu.

Hướng Lập Hiên sốt ruột kéo tay cô lại: “Ây da, giờ này là giờ mang trà chiều đến cho chủ tịch Lăng của chúng ta sao? Có phải là người thấy có phần, tôi cũng có thể ăn ké một chút không?"
Cô nhíu chặt lông mày, cảm thấy biểu hiện của Hướng Lập Hiên rất kỳ lạ: “Ngại quá, tôi chỉ mang một phần "Vậy à." Hướng Lập Hiên thuận tay giành lấy đồ trên tay cô, giao cho trợ lý ở bên cạnh: "Cái này để họ đưa cho Lăng Diệu, cô mời tôi uống trà chiều cũng không quá chứ, lần trước cũng là tôi đã giúp cô." "Lần sau được không? Hôm nay tôi không tiện lắm” "Chọn ngày không bằng gặp ngày, lần sau cũng không biết khi nào tôi mới có thể gặp được cô nữa.

Không cần quá lâu, dưới lầu Lăng Thị có đủ các quán trà, tôi sẽ đưa cô về nhanh thôi.”
Lê Hân Dư mím môi: "Hướng Lập Hiên, anh hơi lạ đó.".