**********
Con người Y Nghê, có tâm kế, nhưng lại quá nông cạn.
Nghĩ mình đã làm một chuyện có thể thay đổi cục diện, nhưng không ngờ lại là một việc điên rồ đẩy bản thân vào đường cùng.
Khi Lăng Diệu hẹn gặp cô ta, cô ta còn hớn hở nghĩ rằng sau khi nhận ra bản tính lẳng lơ của Lê Hân Dư, Lăng Diệu hối hận vì đã quyết định đuổi mình ra khỏi Lăng thị.
Cô ta còn cố tình sửa soạn cho thật đẹp, mặc một bộ trang phục kiểu mới nhất, trang điểm cầu kỳ đến quán cà phê gặp anh.
Quản cà phê này chính là nơi cô ta hai lần chạm mặt với Lê Hân Dư.
Quán có cái tên "Khởi niệm", không khí trong quán cũng vô cùng tuyệt vời, là nơi gần đây giới trẻ thường xuyên lui tới.
Mỗi khi không có gì làm, Y Nghệ cũng thích ngồi ở đây, không phải vì không gian xinh đẹp của nó, mà vì quán này mang họ Lăng.
Nhưng sau một đêm, tên quán bỗng đổi thành "Hân Dư".
Cô ta ngơ ngác, mắt nháy liên tục, cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp ập đến.
Nhưng cô ta lại không chịu tin rồi tự an ủi bản thân mình, nghĩ rằng chắc lần trước sau vụ hất cà phê, Lê Hân Dư sợ lại đối mặt với mình nên muốn mượn hành động này đến ra oai với cô.
Lần đầu tiên gặp Lê Hân Dư, cô đã đắc ý nói với Y Nghê rằng tiệm cà phê này là quà cưới của Lăng Diệu tặng cho cô,
Nghĩ làm như vậy có thể ra oai với cô sao?
Lê Hân Dư, cô còn non lắm! Người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa tự tôn như Lăng Diệu sau khi nhìn thấy những chuyện dơ bẩn mà cô và Giang Dật Hàn làm, chắc chắn anh ấy sẽ ly hôn.
Đến lúc ấy, tên tiệm nhất định sẽ đổi về như trước.
Sau khi tự tẩy não mình, Y Nghê hả hê bước vào, chọn một chỗ ngồi yên tĩnh.
Bình thường ở đây không bao giờ vắng khách, nhưng hôm nay không biết tại sao lại không có lấy một người nào.
Mắt cô nháy càng nhanh hơn, nhưng cô ta lại kiên trì tin rằng sau tất cả những chuyện cô ta làm, với sự kiêu ngạo của Lăng Diệu, anh nhất định sẽ không tin tưởng Lê Hân Dư.
Đúng, nhất định là như vậy!
Lăng Diệu đến đúng giờ, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, anh đến đúng chỗ trước mặt Y Nghề đang ngồi.
Thấy anh đến, Y Nghê lập tức nở nụ cười, muốn thể hiện ra mặt đẹp đẽ nhất của mình.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì, Lăng Diệu đã lạnh lùng vứt một tệp tài liệu xuống trước mặt cô.
Những tờ giấy A4 bay xuống, có một tờ vừa hay dừng trước mặt cô, đó là biên lai mua chiếc xe BMV màu trắng.
Lúc này cô ta mới cảm thấy hoảng loạn, hoang mang chộp lấy một tờ giấy khác, đó là chứng từ mua bán và thanh toán mà một phóng viên nào đó chuyển lại.
"Y Nghê, trước đây cô làm bao nhiêu chuyện tôi không hề phanh phui là muốn giữ thể diện cho cô." Thần sắc anh lạnh tanh: “Nhưng lần này cô đã chạm tới giới hạn của tôi rồi"
Anh nghĩ sự ghen tị giữa phụ nữ nhiều nhất cũng chỉ đến mức hất cà phê hay là giống như vụ hất nước lên người như ở nhà Cung gia mà thôi.
Nhưng, khi Lê Hân Dư xảy ra tai nạn xe, hôm nay mặt trắng bệch sợ hãi thu mình trong lòng anh thì anh mới hiểu mình sai rồi.
Sự ghen tị và thủ đoạn của người phụ nữ lớn lên cùng anh còn ác độc và ghê tởm hơn những gì anh tưởng tượng.
Ý thức được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt Y Nghê chuyển sang trắng nhợt.
Tại sao lại như vậy, đây hoàn toàn trái ngược với những gì cô ta tưởng tượng.
Tại sao Lăng Diệu lại không ly hôn với Lê Hân Dư mà lại tới chỉ trích cô ta? "Em..." "Y Nghê, tôi vẫn luôn nghĩ cô chỉ xốc nổi, nhưng không ngờ cô lại ghê tởm ác đoc đên như vày"
Y Nghe sơ hãi giải thich.
"Không phải, không phải như những gì anh nghĩ đâu, không phải, không phải như vay, thưc sự không phải.