Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 80: Giết Gà Doa Khi






Những vệ sĩ được huấn luyện lập tức ngăn những người có mặt ở hiện trường lại.

Lúc này biểu cảm của tất cả những người có mặt đều không được tốt cho lắm.

"Những người có mặt ở đây không một ai được bỏ trốn." Anh găn mạnh từng chữ: “Hôm nay tôi có thời gian, chúng ta cứ từ từ tính từng người một"
Tất cả mọi người run rẩy, lúc này đây mới ý thức được những gì mình vừa gây ra.

Lăng Diệu bế Lê Hân Dư như nâng niu viên ngọc quý vậy, anh hôn lên vết đỏ ửng trên trán cô.

Cô nắm lấy áo sơ mi của anh, kéo lấy tay áo được thiết kế cao cấp của nh.

Mắt cô đẫm lệ, giống như một con tuần lộc bị thương: "Lăng Diệu, em đau quá.”
Anh nhìn vết thương của cô, rồi lại nhìn những người xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Không đau nữa, anh đã gọi tài xế lập tức đưa em tới bệnh viện."
Cô càng nắm chặt áo anh hơn, nước mắt cô lại trào ra: “Không, em không muốn! Em sợ!" Lỡ như đến cổng bệnh viện lại có một đám người như vậy chặn cô thì làm sao? “Đừng bỏ rơi em! Lăng Diệu, em sợ! Cầu xin anh! Đừng để em một mình.."
Cô sợ sệt vùi đầu vào ngực anh.

Anh ôm chặt cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Được, sẽ không để em một mình, đợi lát nữa tôi sẽ đích thân đưa em đi."
Lúc này cô mới bình tĩnh hơn, giống như một đưa trẻ: “Anh nói lời phải giữ lời, đừng lừa em."

Lăng Diệu hôn lên nước mắt ở khóe mắt cô: “Không lừa em”
Lúc này cô mới thả lỏng hơn.

Tình trạng này là gì, khác hoàn toàn so với những gì báo chí nói.

Chẳng phải nói, cuộc hôn nhân ba năm giữa Lăng Diệu và Lê Hân Dư chỉ là cuộc hôn nhân vỏ bọc sao, chẳng phải nói Lăng Diệu rất căm ghét Lê
Hân Dư sao? Vậy tại sao Lê Hân Dư làm ra chuyện mất mặt như vậy, ngoại tình với Giang Dật Hàn mà anh ta vẫn bảo vệ cô ta?
Lẽ nào..

Bài báo ấy là giả?
Đám người ấy bừng tỉnh nhưng càng hoang mang và sợ hãi hơn.

Thân hình Lăng Diệu cao to, bế Lê Hân Dư vóc dáng mảnh mai hoàn toàn không phải là vấn đề.

Anh lùi sang bên cạnh vài bước, nhìn những đống rác rưởi trên đất, ánh mắt sắc lạnh lướt nhìn những người xung quanh, khác hoàn toàn với ánh mắt dịu dàng ban nãy: "Ai vứt rác ở đây thì mau tự mình nhặt lên."
Không ai dám bước lên, bước lên lúc này coi như tự tìm lấy cái chết.

"Lúc này không ai dám thừa nhận sao?" Anh nhếch môi cười.


Cả đám người rùng mình.

"Tốt lắm, vậy thì không một ai được rời đi, tất cả đều đứng đó cho đến khi có người chịu đứng ra chịu thì thôi.”.

truyện đam mỹ
Anh nói xong thì bế Lê Hân Dư lên xe.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu câu anh vừa nói có ý gì.

Không một ai được phép rời đi?
Ở đây là đường phố, lẽ nào anh lại có thể khống chế hành động của bọn họ? Mặc dù có người hơi quá đáng một chút, nhưng bọn họ cũng chỉ là phỏng vấn, cũng đâu có thực sự đánh cô.

Một người đàn ông liều mình đẩy vệ sĩ chuẩn bị bước ra ngoài.

Vệ sĩ giữ anh ta lại, rút thẻ nghề của anh ta.

Sau khi xác định thân phận và công việc của anh ta, cũng không làm khó anh ta nữa mà thả anh ta đi.

Những người khác đang định làm theo, kết quả chưa đi xa thì nhìn thấy người đàn ông này mặt trắng bệch quay lại: "Là tôi sai, xin Chủ tịch Lăng tha cho.

Nhà tôi còn mẹ già con nhỏ, con tôi mới ba tuổi, tôi không thể mất công việc này, tôi không thể gánh được đống nợ hàng trăm vạn, như vậy cuộc sống của tôi coi như kết thúc rồi."
Những người khác vừa nghe xong tất cả đều đứng yên ở đó không dám nhúc nhích.

Động thái giết gà dọa khỉ đã có hiệu quả, một người vệ sĩ bước ra: “Những lời ngài Lăng nói lẽ nào các người không nghe thấy? Những ai vứt đồ lên người phu nhân, tự động đứng ra, nếu không sẽ thể thảm hơn anh ta.".