Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 64: Không Được Nuốt Lời Nữa






Nhìn đôi bàn tay ngọc ngà đang níu lấy mình, Lăng Diệu bỗng rất muốn biết bàn tay ấy vuốt ve trên người mình sẽ có cảm giác như thế nào.

Đáy mắt anh lướt qua một tia sáng, anh quay lại giường cô, nhẹ nhàng nói “Nếu em còn không giữ lời hứa, tôi sẽ không nói những lời dễ nghe như vậy nữa đâu." "Biết rồi." Lê Hân Dư cắn răng cắn lợi.

Anh ngồi trên giường, còn cô quỳ một chân trước mặt anh, nhẹ nhàng giơ tay đặt trên phần ngực áo anh.

Bàn tay ngọc ngà lướt trên áo anh, một chiếc cúc áo được mở ra.

Chiếc thứ hai, thứ ba được mở ra, phần cơ ngực vạm vỡ của Lăng Diệu dần lộ ra trước mắt cô.

Cho dù trong lòng không thoải mái nhưng Lê Hân Dư không thể không thừa nhận rằng, người đàn ông này từ tướng mạo đến thể hình đều rất xuất chúng.

Cúc mở ra càng nhiều, phần cơ bắp lúc ẩn lúc hiện lại càng lộ rõ hơn.


Lê Hân Dư cố gắng kiềm chế để bản thân không chạm phải phần da thịt của anh, nhưng lại không thể tránh được mà chạm phải.

Móng tay cô quệt nhẹ bụng anh, nhưng cô nhanh chóng rút tay lại.

Anh cảm nhận được chỗ bị cô chạm vào lại có chút cảm giác tế tê lướt qua.

Người phụ nữ này nhất định là ông trời phái xuống để dày vò anh mà.

Lê Hân Dư ngàn lần cũng không thể ngờ rằng, việc cô rút tay trong mắt Lăng Diệu lại có tình vị hơn cả việc trêu đùa.

Cởi chiếc cúc cuối cùng xong, còn chưa kịp đứng lên thở một hơi thoải mái thì hai tay của cô đã bị anh nắm chặt lấy.

Bàn tay mềm mại bị ép áp chặt trên cơ thể vạm vỡ của anh.

Mu bàn tay trắng nõn cùng làn da màu đồng săn chắc của anh hiện rõ sự tương phản.

Sức lực của cô không đấu lại được với anh, cô không rút tay lại được đành phải áp chặt lấy cơ thể ấm nóng của anh.

Biểu cảm của cô còn khó coi hơn cả khóc: “Anh mau bỏ tay ra, còn muốn bôi thuốc nữa không?"
Anh thở một hơi nhẹ nhàng nói: “Tiểu yêu quái”
Lăng Diệu cuối cùng cũng chịu buông tay, nắn úp xuống giường của cô.

Bởi vì anh càng hy vọng người phụ nữ này sẽ bôi thuốc rồi lần mò trên người cô.

Lê Hân Dư liếc nhìn anh, dùng bông gạc thấm thuốc, động tác thuần thục giúp anh xử lý vết thương trên tay.


Biểu cảm ấy, khẩu khí ấy giống nhưng đối diện với đống rác: “Được rồi chứ, tôi có thể đi được rồi?"
Lăng Diệu nắm chặt tay cô, kéo cô ấn lên phần cơ thịt vạm vỡ không quá phô trương của mình: “Còn chỗ này?"
Chỗ này rõ ràng chỉ bị bắn vài giọt nhỏ, vốn dĩ không được gọi là bỏng.

Nhưng người đàn ông này không thể hiểu Lê Hân Dư lùi một bước chỉ vì muốn nhanh chóng kết thúc tất cả để đuổi tên ôn thần này đi.

Cô đổi sang miếng bông gạc mới, thấm thuốc, từ từ ghé người xuống gần hơn với phần ngực anh.

Lăng Diệu vẫn nằm trên giường của cô, cánh tay đặt dưới đầu.

Ở góc này vừa hay có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong cổ áo cô.

Cô mặc một chiếc áo chip đơn giản màu đen, nhưng có thể ôm trọn lấy vòng ngực đầy đặn của cô.

Hai màu trắng đen nổi bật, phần da thịt bên trong trắng mịn, bầu ngực mềm mại khiến người đối diện như muốn nắm lấy.

Nhưng người phụ nữ này vẫn tỏ ra mất kiên nhẫn, cô không biết rằng cơ thể của mình lại thu hút người khác như vậy.

Ánh mắt của Lăng Diệu tối sẫm hơn, anh lật người cưỡi trên phần eo cô, ấn cô xuống dưới thân mình.


Lê Hân Dư vùng vẫy, hai cánh tay bị anh ghì chặt trên đỉnh đầu khiến cô càng không thể cử động.

"Này.

Lăng Diệu anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra, chẳng phải nói rõ sẽ bôi thuốc sao?”
Anh áp người gần sát phần xương quai xanh hấp dẫn của cô, mút mạnh một cái.

Thấy cô bắt đầu run rẩy, cười nhẹ nói: “Nha đầu khẩu thị tâm phi, xem xem, cơ thể của em rõ ràng cũng có phản ứng mà."
Thích cái đầu anh!
Lê Hân Dư trong lòng thầm rủa, nhưng lại không thể cào nát mặt anh.

Đợi chút nữa còn phải xuống lầu ăn tối, nếu bây giờ xảy ra chuyện gì quá đà, sau cùng khó xử vẫn là bản thân cô..