Hách Ánh sửng sốt.
"Mẹ đừng lôi những chuyện giữa hai mẹ con chúng ta vào đây nữa.Con biết mẹ luôn muốn tốt cho con và cho nhà họ Lăng.Nhưng những gì con muốn hoàn toàn không giống với những gì mà mẹ đang cố gắng cân bằng."
Lăng Diệu dựa vào bức tường lạnh lẽo, mùi thuốc khử trùng xộc lên chóp mũi, hít một cái là cảm thấy lạnh thấu xương: "Con chỉ muốn cô ấy và đứa bé, con không quan tâm đến chuyện khác."
Hách Ánh đỏ mắt: "Nhưng con cũng là con của mẹ, Niệm Sơ cũng là con của con mà."
"Vậy đứa bé trong bụng Hân Dư không phải là con của con sao?"
Lăng Diệu như bị một hòn đá lớn chặn trước ngực, thở dốc: "Nếu đứa con trong bụng của cô ấy không còn, chắc chắn con sẽ không giữ được cô ấy rồi."
"Diệu à!"
Lăng Diệu nhắm mắt lại, khóe mắt cũng hơi phiếm hồng: "Mẹ à, chúng ta làm thỏa thuận cuối cùng đi."
"Nếu như đứa con của con và Hân Dư có thể giữ lại được thì mẹ đừng đến làm phiền cô ấy nữa.Mẹ hãy bảo Lăng Niệm Sơ và Lâm Dĩ Thuần cách xa cô ấy một chút.Con sẽ thuyết phục cô ấy, đợi sau khi sức khỏe của cô ấy ổn định rồi cho dù là gạt cô ấy con cũng sẽ gạt cô ấy đi thử tủy cho Niệm Sơ."
Lăng Diệu hạ quyết tâm, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: "Bất kế là thử tủy có thành công hay không, con sẽ cố gắng làm hết sức mình để giữ an toàn cho thằng bé."
"Nhưng mà từ nay về sau Lăng Niệm Sơ không được xuất hiện trong cuộc đời của con.Mẹ, nếu mẹ muốn lấy Lăng Niệm Sơ để ép con, ép Hân Dư vậy thì con không ngại dừng hết tất cả trị liệu cho nó ngay lập tức."
"Dừng lại hết tất cả trị liệu, con muốn Niệm Sơ chết sao?"
"Chết thì thôi.Cứ coi như con tàn nhẫn, ích kỷ đi.Nếu để nó sống mà phải trả giá bằng cuộc hôn nhân giữa con với Hân Dư và đứa con của con thì con thà rằng để nó chết."
Hách Ánh bị dáng vẻ quyết liệt của Lăng Diệu dọa sợ.
Bà ta cũng biết con trai quan tâm cỡ nào đến Hân Dư và đứa con trong bụng của cô.
Bà ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được rồi, mẹ hứa với con.Nhưng con phải nói được làm được, phải thử tủy cho Niệm Sơ.Nếu thử tủy thành công thì phải nhanh chóng làm phẫu thuật ghép tủy cho Niệm Sơ."
"Con hứa được làm được.Nhưng mẹ cũng đừng quên những chuyện đã hứa với con.Nếu mọi người lại đến làm phiền Hân Dư và đứa con của cô ấy, con sẽ lập tức cắt đứt mọi cứu trợ cho Lăng Niệm Sơ."
Hách Ánh cắn răng đồng ý.
Điên rồi, điên rồi đứa con trai này đã hoàn toàn điên rồi.
Lăng Diệu chờ đợi rất lâu bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tin tức bác sĩ đưa đến không phải là xấu nhưng cũng chẳng tốt bao nhiêu.
"Thiếu phụ nhân không sao, đứa bé đã được cứu nhưng thân thể của phu nhân quá yếu.Thật sự không thể chịu nổi kích thích nữa"
Bác sĩ lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Phu nhân phải cẩn thận chế độ ăn uống và sinh hoạt.Tốt nhất không nên ra khỏi giường, nằm thẳng, tránh lật người.Lúc này, bất kỳ cử động nhỏ nào cũng có thể gây sẩy thai"
"Tôi biết rồi"
Lăng Diệu thở phảo nhưng không thể nào thoải mái được.
Lý Hân Dư năm trên xe đẩy được đưa đến phòng bệnh.
Bác sĩ dè dặt hỏi: "Anh có đi thăm phu nhân không?"
Anh nặng nề gật đầu, đi theo vào.
Lê Hân Dư nằm trên giường, sắc mặt càng thêm tái nhợt khó coi.
Ống truyền dịch trên cánh tay không ngừng truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể cô, nhưng con người cô mong manh đến nỗi như sắp biến mất khỏi thế giới của anh.
Lăng Diệu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cô, nhẹ nhàng dùng bàn tay to quấn lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, muốn truyền hơi ấm cho cô.
Lê Hân Dư ngủ rất sâu.
Còn anh lại không dám đi ngủ, chỉ nhìn chăm chăm mặt cô không chớp mắt.
Anh muốn đưa tay sờ bụng cô lại sợ làm bị thương đứa bé, cánh tay dừng lại giữa lưng chừng, sau đó chậm rãi thu hồi lại.