Lê Hân Dư sờ lên mấy bông hoa rực rỡ trên cổ, cô chỉ cảm thấy gần đây Lăng Diệu rất quấn người, giống như một đứa trẻ con vậy.
Nếu như sau này họ có con thì liệu anh có ghen tị với con không? Nghĩ đến hình ảnh này cô không nhịn được nở nụ cười.
Sau khi Lăng Diệu đi không bao lâu thì điện thoại vang lên báo một dãy số lạ lẫm.
"Alo, xin chào?"
"Cô Lê, xin chào, tôi là Lâm Dĩ Thuần."
Sau lần trở lại này, ngoại trừ ở trước mặt Lăng Diệu thì Lâm Dĩ Thuần luôn gọi Lê Hân Dư là cô Lê.
Vô hình trung, dường như cô ta luôn ám chỉ điều gì đó.
Những lời Lâm Dĩ Thuần nói thật ra không có vấn đề gì rõ ràng nhưng những lời từ trong miệng cô ra nói ra, Lê Hân Dư nghe thế nào cũng cảm thấy bất thường.
Cô nhíu mày: "Sao cô biết số điện thoại của tôi?"
"Là bác Lăng cho tôi, tôi gọi điện thoại cho cô không phải vì tôi tìm cô mà là bác Lăng tìm cô."
Lâm Dĩ Thuần nói xong thì đưa điện thoại cho Hách Ánh.
Giọng nói của Hách Ánh rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới cực điểm thì lại thành lạnh lùng: "Vì sao tối hôm qua ta gọi điện thoại cho con lại không nghe máy? Sau đó lại không liên lạc được, con chặn số của ta à? Ta bảo con đến thăm thẳng bé cũng là vì muốn tốt cho con.
Con không muốn đến thì không cần phải đồng ý, nói thẳng với ta là được rồi, chặn số điện thoại của ta, bảo Lăng Diệu tính sổ với ta, đây chính là cách làm người của con à?"
Cô nghe ra được là Hách Ánh thật sự tức giận.
Nhưng cô hoàn toàn không thể giải thích được.
Cúp máy là vì Lăng Diệu ném điện thoại di động của cô, không liên lạc được là vì điện thoại bị ném hỏng, sáng sớm hôm nay mới đổi cái mới.
Cho dù bây giờ cô giải thích thì chắc chắn Hách Ánh cũng nghĩ là cô đang lấy cớ.
Nhưng cô biết là cô không giải thích, Hách Ánh lại cho rằng cô không coi ai ra gì.
Tóm lại cho dù có làm thế nào cũng là sai.
"Mẹ, thật ra con..."
"Thật ra ta có chuyện muốn nói cho con biết."
Hách Ánh không muốn nghe cô nhiều lời: "Buổi chiều hôm nay con đến bệnh viện một chuyến.
Đến nơi thì gọi điện thoại cho ta, có những việc ta nhất định phải nói với con"
Cho dù Lăng Diệu có trách thì bà ta cũng nhất định phải nói.
"Vâng."
Lê Hân Dư vừa gật đầu đồng ý thì Hách Ánh liên cúp điện thoại.
Cô cầm điện thoại nhìn, nỗi bất an trong lòng về Lăng Diệu khó khăn lắm mới được anh xoa dịu giờ lại lần nữa dâng lên, mà lăn này sự bất an còn mãnh liệt hơn so với bình thường.
Lê Hân Dư không có cảm giác ngon miệng, cô ăn một chút bữa sáng mà Lăng Diệu chuẩn bị rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, đi vào đến dưới tầng của khu nội trú.
Cô đang định gọi điện thoại cho Hách Ánh thì nhìn thấy Giang Nhiên Nhiên.
Vẻ mặt Giang Nhiên Nhiên hơi chán nản, đứng hút thuốc ở cạnh thùng rác.
Trong ấn tượng của Lê Hân Dư thì mặc dù Giang Nhiên Nhiên dễ dàng khóc lóc và làm loạn nhưng chưa bao giờ hút thuốc lá.
Đến bây giờ cô mới hiểu được hóa ra không phải Giang Nhiên Nhiên thay đổi, mà là cô chưa từng hiểu cô ta.
Giang Nhiên Nhiên nhìn thấy Lê Hân Dư mới dập tắt thuốc lá.
Lê Hân Dư nhìn cô ta một cái, hờ hững đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Nhưng Giang Nhiên Nhiên lại không cam lòng vươn tay ra, ngăn cản đường đi của cô: "Gặp bạn cũ mà không chào hỏi à?"
Cô mấp máy môi và hờ hững nhả ra ba chữ: "Thật trùng hợp."
Không biết Giang Nhiên Nhiên nghĩ như thế nào nhưng đối với cô thì người bạn "Giang Nhiên Nhiên"
của cô đã không tồn tại từ lâu rồi.
Hiện tại Giang Nhiên Nhiên đứng trước mắt cô chỉ là một kẻ thay lòng đổi dạ, nhưng vẫn dùng thể xác của Giang Nhiên Nhiên mà thôi.
Tất cả tình cảm trong quá khứ đã tiêu tan trong khoảnh khắc Giang Nhiên Nhiên muốn đẩy cô xuống lầu.
Giang Nhiên Nhiên bật cười: "Ngày nào tôi cũng ở bệnh viện chăm sóc bố tôi, không thể nói là trùng hợp hay không.
Ngược lại là cậu, lại chạy tới bệnh viện làm gì? Thăm đứa con riêng kia? Cậu đúng là rộng lượng đấy."
Lê Hân Dư nhíu mày: "Con riêng nào?"