Lê Hân Dư sững người, tim cô như có một bàn tay lớn bóp chặt.
Cô cười còn khó coi hơn cả khóc: "Xin lỗi..."
"Chuyện tình cảm, không có ai là sai với ai cả." Anh nói một cách chậm rãi, thần sắc vẫn ôn hòa, chỉ những cô không nhìn thấy anh mới rơi những giọt nước mắt bi thương.
"Chúng ta đi thôi, tìm nơi nào đấy thay đồ."
Giang Dật Hàn ân cần, nhìn sắc mặt cô, nghĩ ra đủ cách để cô không thấy áy náy: "Không thì sẽ cảm lạnh đó."
Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Cảm ơn."
Anh cúi đầu ừ một tiếng.
Thì ra giữa chúng ta khách sáo tới nỗi cần phải nói câu cảm ơn rồi.
Y Nghê không ngờ rằng Giang Dật Hàn bỗng nhúng tay, khiến cô ta ngã sõng soài trên nền nhà, ngồi ướt đầy mông trên sàn nước.
Những chỗ khác không sao, nhưng nguyên một phần mông lại bị ướt sũng.
Tình trạng của Lê Hân Dư nhìn đã biết bị người khác gây ra, nhưng bộ dạng của Y Nghê, ai không biết lại nghĩ rằng cô ta vừa cùng ai đó làm chuyện đáng xấu hổ trong nhà vệ sinh.
Y Nghê cũng chẳng buồn để ý người khác nói gì, cô cố gắng lấy hai tay che mông của mình, tư thế vô cùng không nhã nhặn.
Cô ta tức giận nhấc chân hướng về phía hai người hét lên: “Đôi gian phu dâm phụ, đừng nghĩ rằng người khác không biết mối quan hệ đáng xấu hổ giữa các người! Ôm chặt như vậy, sợ người khác không biết hai người từng bên nhau ư?"
Giang Dật Hàn cứng người nhưng vẫn một lời cũng không nói ra.
Bước chân của Lê Hân Dư có phần ngập ngừng, cô đã cố nhẫn nại nhưng sức chịu đựng không nhịn được nữa.
Cô quay người lại, đứng trước mặt Y Nghê: “Vậy thì cô là gì? Kẻ thứ ba có vẻ rất tự hào? Cho dù Lăng Diệu căm ghét tôi, tôi vẫn là vợ của anh ta, sổ hộ khẩu nhà anh chẳng phải vẫn là tên tôi?"
"Cô!"
Y Nghê giơ tay định tát Lê Hân Dư nhưng bị Lê Hân Dư nắm lại, tát vào mặt cô ta: "Tôi không nợ cô cái gì, cái tát này, là cái giá cô phải trả cho việc hất nước lên người tôi.
Tôi không quen người khác nợ mình, chúng ta coi như hết nợ."
Y Nghê ôm mặt lại không ôm được mông, nhưng một khi ôm mông, vết tát trên mặt lại hiện vô cùng rõ.
Y Nghê hận nỗi không thể giết cô: "Lê Hân Dư! Tôi chưa xong với cô đâu!"
"Tùy cô." Cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang giậm chân ấy.
Y Nghê hình như vẫn còn muốn nói điều gì, nhưng do chỗ họ ồn ào, thu hút không ít sự chú ý của mọi người, rất nhiều người bước tới xem.
Nghĩ tới mông mình vẫn còn ướt sũng, cô ta nghĩ vẫn nên ôm mông thì hơn.
Giang Dật Hàn nhìn bộ dạng giả vờ kiến cường của cô, bộ dạng mạnh mẽ chiến đấu lại với Y Nghê mà thấy đau lòng: “Hân Dư, em mệt không?"
"Không."
Trước đây cô vì nhà họ Lê mà gả cho Lăng Diệu, những chuyện cô gặp giờ đây đều nằm trong dự tính của cô.
Cô không mệt, cũng không hối hận.
“Hân Dư, trước đây tôi buông tay vì muốn em hạnh phúc." Giang Dật Hàn bỗng ôm chặt cô, ôm chặt cô trong lòng mình, giọng anh trầm xuống, giống như tiếng đàn dương cầm từng du dương bên tai cô: “Nếu biết sớm như này, tôi sẽ không đồng ý chia tay đâu."
"Anh đang nói linh tinh gì vậy." Khóe mắt Lê Hân Dư đỏ lên, đẩy tay anh ra, mạnh mẽ nói: “Em sống rất tốt, không phải lo ăn mặc, nhà họ Lê cũng không phá sản, còn có một người chồng quyền lực."
Ánh mắt Giang Dật Hàn có phần đau đớn: "Nhưng những gì em muốn không phải là đây."
"Nhưng, cũng đều là quá khứ rồi.
Anh Dật Hàn, đều là quá khứ rồi."
Đã ba năm rồi, cô đã buông tay rồi.
Lê Hân Dư cười nhạt phân rõ ranh giới với anh, ôm chặt áo bước đi: “Cảm ơn áo khoác của anh, em đi thay đồ đây." Nếu như bị lộ hàng chỗ đông người, tên điên Lăng Diệu ấy không biết sẽ đày đọa cô ra sao..