Vừa vặn khi ranh giới này trở nên mơ hồ thì Lăng Diệu trở về, Hướng Lập Hiên giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.
Họ đã nói rõ với nhau, làm lành, Lê Nhã Trí cũng bị đưa đi.
Hết thảy mọi thứ đều trở lại ban đầu, bình lặng như nước.
Nhưng có một thứ càng ngày càng khó nằm yên, đó là trái tim của Hướng Lập Hiên.
Một khi đã động lòng thì rất khó kiềm chế được bản thân, quãng thời gian ở cạnh nhau này đã khiến anh ta suýt nữa lạc lối, cho dù bây giờ tỉnh lại nhưng anh ta vẫn khắc sâu trong lòng.
Rõ ràng muốn thoát khỏi nhưng ngày càng lún sâu.
Hướng Lập Hiên không tự chủ được, lái xe trở lại chỗ Lê Hân Dư từng ở.
Nhưng anh ta đẩy cửa ra thì chỉ thấy có Lê Ngưng.
Lê Ngưng thấy chỉ có một mình anh ta trở về, không có Lê Hân Dư, cô ấy đi ra ngoài nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn không thấy người đầu
Cô ấy cảm thấy kỳ lạ, lại thấy dáng vẻ thần thờ của Hướng Lập Hiên, không nhịn được trừng mắt với anh ta: “Hân Dư đâu rồi? Không phải anh làm rơi cô ấy trên đường rồi chứ?”
Hướng Lập Hiên không nói gì mà lướt qua người cô ấy, bước vào nhà.
Sau đó anh ta đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh nhìn thức ăn bên trong.
Không có gì...!Mấy món ăn buổi trưa Lê Hân Dư nấu còn thừa đều không thấy đâu.
Lê Ngưng cảm thấy anh ta kỳ lạ, giống như bị trúng tà vậy: “Anh đói bụng nên tìm đồ ăn à? Mấy món Lê Hân Dư nấu lúc trưa ngon quá, buổi chiều lúc xem tivi tôi đã ăn hết phần còn lại rồi."
Ánh mắt của Hướng Lập Hiên lập tức tối sầm lại.
Chút kỷ niệm duy nhất sót lại cũng không còn nữa rồi...!
Lê Ngưng cảm thấy rất lạ khi nhìn dáng vẻ thất thần của anh ta, cô ấy không nhịn được, vỗ vai anh ta: “Hướng Lập Hiên, anh nói chuyện đi chứ, chắc không phải anh tệ đến mức làm mất Lê Hân Dư đấy chứ?”
Hướng Lập Hiện bằng nắm chặt tay Lê Ngưng.
Ánh mắt của anh ta tối sầm, tay nắm rất chặt khiến Lê Ngưng đau muốn chết.
Lê Ngưng là người giỏi ứng phó, cô ấy vội vàng nhận thua: "Chuyện đó...!tôi đùa với anh đấy.
Tôi biết anh làm việc đáng tin, tôi chỉ muốn biết Lê Hân Dư đang ở đâu thôi?”
Không nói tới việc hai người đi bệnh viện mất cả buổi chiều, lúc trở về lại còn thiếu một người.
Cô ấy không khỏi lo lắng.
Hướng Lập Hiên im lặng không nói, sắc mặt cực kỳ căng thẳng.
Khi Lê Ngưng tưởng Hướng Lập Hiên sẽ không trả lời mình thì anh ta đột nhiên nhỏ giọng nói: “Lăng Diệu về, Lê Hân Dư về nhà, họ đã làm hòa rồi.”
Hướng Lập Hiên chưa bao giờ có dáng vẻ yếu đuối như vậy, hệt như một đứa bé bị mất món đồ chơi mà mình thích nhất.
Hướng Lập Hiên đẹp trai, cho dù anh ta có làm ra dáng vẻ gì thì cũng chỉ tăng thêm vẻ đẹp của anh ta mà thôi.
Con người Lê Ngưng thích mềm không thích cứng, cô ấy vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh ta liền không nhịn được, an ủi vài câu: “Anh tập quen là được rồi, nếu thật sự không quen được thì anh về nhà với tôi một thời gian.
Chỗ chúng tôi có một ngôi chùa thiêng lắm, hàng năm có rất nhiều người đến đó cầu nguyện.
Tôi thấy dáng vẻ này của anh có thể đi làm hòa thượng hai tháng, lúc trở về bảo đảm anh sẽ được thanh lọc tâm hồn.”
Nói luyên thuyền một hồi, Lê Ngưng thấy Hướng Lập Hiên đang nhìn mình chằm chăm, dường như cũng hơi hòa hoãn lại.
Lê
Ngưng quyết tâm làm người tốt đến cùng, nói thêm chút nữa để cho anh ta cảm thấy thoải mái hơn.
“Thật ra anh cũng rất tốt, biết Hân Dư đã kết hôn nhưng anh vẫn không làm chuyện gì quá đáng, thật ra tôi rất khâm phục anh.
Có biết bao người mang danh tình yêu chân thật để làm ra những chuyện không nên làm, nhưng Hướng Lập Hiên vẫn luôn giữ đúng giới hạn.
Hướng Lập Hiên nghe đến nỗi đau đầu, anh ta giơ tay ra bịt lại cái miệng đang lải nhải không ngừng của Lê Nhưng
Ánh mắt anh ta nhìn Lê Ngưng như nhìn cái phao cứu mạng: “Lê Ngưng, chúng ta hẹn hò đi.".