Lâm Dĩ Thuần là thư ký mới được tuyển vào sau khi Y Nghê rời đi không lâu, lúc đó anh còn lấy cô ta để chọc giận Lê Hân Dư.
Tiêu rồi, hỏng chuyện rồi.
“Tại sao cô ta vẫn còn ở Lăng Thị?” Lăng Diệu dùng giọng điệu bực tức hỏi.
Lê Hân Dư cười nhạt: “Đây là Lăng Thị, nơi này là địa bàn của nhà họ Lăng, việc sắp xếp nhân viên của Lăng Thị, anh hỏi em?
Lăng Diệu nhớ lại, chuyện của Lâm Dĩ Thuần là anh giao cho trợ lý Lưu sắp xếp: “Trợ lý Lưu, chuyện này là thế nào?”
Trợ lý Lưu đang đứng sau đám người lập tức thấy căng da đầu: “Xin lỗi, là tôi sơ suất
Lúc đầu Lăng Diệu chỉ nói đưa Lâm Dĩ Thuần đi, không có chỉ thị rõ ràng nào khác, trợ lý Lưu đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định chuyển Lâm Dĩ Thuần sang vị trí khác.
Thực ra cũng không thể trách trợ lý Lưu được, vài năm trước lúc phu nhân không ở thành phố A, bên cạnh Chủ tịch chưa từng vắng bóng phụ nữ.
Huống hồ lúc đó mối quan hệ giữa Chủ tịch và phu nhân không được hòa thuận, đừng nói chi là bây giờ gắn bó như keo sơn.
Nếu lúc đầu Chủ tịch và phu nhân như thế này, anh ta chắc chắn sẽ không nhiều lời mà đưa Lâm Dĩ Thuần đi.
Nhưng tình hình lúc đó lại khác, trong mắt người ngoài, Lâm Dĩ Thuần dù sao cũng là người phụ nữ mà Chủ tịch Lăng “chạm” qua, anh ta làm việc cũng không thể quá tuyệt tình, nếu lúc nào đó người phụ nữ này có thể chuyển mình thì sao?
Hơn nữa chuyện cũng đã qua lâu rồi, anh ta cũng đã quên béng, không ngờ lại chôn một quả mìn.
Đúng lúc, hôm nay phu nhân còn tự giẫm phải mìn.
Trợ lý Lưu nhận lỗi với thái độ nghiêm túc "Là tôi hiểu sai ý, không xử lý gọn Lâm Dĩ Thuần, xin Chủ tịch trách phạt.
Trợ lý Lưu đi theo anh cũng nhiều năm, làm việc có trách nhiệm, Lăng Diệu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trừ một năm tiền thưởng của cậu” “Cảm ơn Chủ tịch.
Trợ lý Lưu rất vừa lòng, trừng phạt kiểu này đã rất may mắn rồi.
Mà Lâm Dĩ Thuần lại tan nát cõi lòng, hai mắt cô ta rưng rưng nhìn Lăng Diệu đầy vẻ tội nghiệp.
Sao lại như vậy chứ, rõ ràng anh ấy đã nhớ ra mình là ai, tại sao còn tàn nhẫn như thế.
Rõ ràng anh ấy đã ôm hôn mình, lúc đó còn dịu dàng như vậy, sao bây giờ lại trở mặt tàn nhẫn? Hơn nữa cô ta cũng không muốn làm gì Lê Hân Dư.
Trong đôi mắt ngấn lệ không biết chứa đựng bao nhiêu tình cảm sâu đậm, dường như cô ta có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói ra vì đang ở trong tình huống lúng túng như vậy.
Trợ lý Lưu lấy công chuộc tội, kéo Lâm Dĩ Thuần rời đi.
Lâm Dĩ Thuần bị kéo đi thê thảm quá mới gạt bỏ thể diện, nắm lấy cánh tay của Lăng Diệu: “Chủ tịch Lăng, anh thật không nhận ra em sao? Em là Dĩ Thuần, em là Lâm Dĩ Thuần đây.
Giọng nói nghẹn ngào nhẹ nhàng cùng tiếng kêu yểu điệu khiến người ta thương yêu.
Lăng Diệu vừa nghĩ đến lúc trước vì để chọc tức Lê Hân Dư mà làm những chuyện ngu ngốc đó thì hận không thể đá Lâm Dĩ Thuần đi.
Nhưng Lâm Dĩ Thuần vẫn bám lấy anh với dáng vẻ tình cũ khó quên, nếu thực sự có làm gì đó với Lâm Dĩ Thuần thì anh sẽ thừa nhận, nhưng chỉ dùng Lâm Dĩ Thuần để chọc tức Lê Hân Dư mà thôi, chứ không làm gì cả.
“Chủ tịch Lăng, lúc trước anh đối với em rất dịu dàng, anh không có như thế này." Lâm Dĩ Thuần giống như đóa bạch hoa nhỏ bị mưa gió tàn phá, vô cùng đáng thương.
Lê Hân Dư cười khẩy khi thấy cảnh này, rút cánh tay của mình ra khỏi tay Lăng Diệu, xoay người bước ra ngoài.
Cô điên mới đứng đây nghe anh và vợ bé ôn lại chuyện cũ.
Lăng Diệu thấy Lê Hân Dư muốn đi thì cũng không quan tâm đến mấy thứ phong độ lịch lãm gì nữa.
“Cút.
Không thể nhịn được nữa, Lăng Diệu đẩy Lâm Dĩ Thuần ra với vẻ ghê tởm, chiếc áo vest vừa bị bấu víu cũng cảm thấy như bị rách vấy bẩn, liền cởi áo khoác ném xuống đất.
Lăng Diệu vội vàng đuổi theo Lê Hân Dư, ôm cô vào lòng: “Vợ, em đừng đi.” “Lăng Diệu, anh còn cần thể diện không?” "Không cần nữa." Lăng Diệu không chút do dự..