Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 181: Trống Không Giống Chút Nào






Cô nhân viên bán hàng quét giá xong thì hỏi thêm một câu: “Còn muốn mua thêm gì khác không?"
Lăng Diệu chưa kịp nói thì Lê Hân Dư liền âm thầm nhéo anh một cái và nhỏ giọng nói: "Anh đừng nói lung tung, Nhã Trí còn ở đây đó.

Lăng Diệu không tức giận mà chỉ mỉn cười ôm cô vào lòng và nói: “Không cần thêm gì nữa, cô ấy mắc cỡ rồi.”
Lê Nhã Trí bị phớt lờ ở một bên, hết sức tức giận.

Đợi Lăng Diệu thanh toán xong, cô lại xách giỏ hàng đặt lên quầy thu ngân: “Cô làm nhân viên phục vụ kiểu gì vậy, rốt cuộc có tính tiền cho tôi không!"
Cô nhân viên bán hàng nhìn cô ta một cái và hỏi: “Vậy cô đã chọn xong cái nào lấy cái nào không lấy chưa?" “Tôi là khách hàng là thượng đế, tôi muốn mua gì không muốn gì mua cô quản được sao?” “Vậy đợi cô chọn xong rồi quay lại thanh toán vậy.” “Tôi muốn khiếu nại cô!” “Vậy cô cứ khiếu nại đi!” “Cô!” Lê Nhã Trí đã hoành hành ngang ngược từ nhỏ sao chịu được cơn tức này, lúc cô vén tay áo lên muốn hành động thì bị Lê Hân Dư giữ lại.

“Chúng tôi lấy hết, cứ thanh toán đi, làm phiền rồi.” “Chị, em không đem đủ tiền! Đồ em mua chị đừng nhúng tay vào." “Chị có đem tiền, không sao, cứ mua hết đi."
Lê Nhã Trí càng tức giận, Lê Hân Dư là chị ruột cô mà lại đi giúp người ngoài: “Em còn chưa nghĩ xong, mua xong em không dùng không phải lãng phí sao?" “Không sao, thanh toán hết rồi chúng ta về nhà chọn lại, những món em không lấy cứ đưa chị.” “Ngoan nào.”
Lê Nhã Trí đang hờn giận thì phát hiện ánh mắt không kiên nhẫn của Lăng Diệu mới ngậm miệng lại.


Nhưng trong lòng lại căm ghét Lê Hân Dư, dựa vào cái gì cô làm người tốt còn để cho mình làm người xấu, cô có phải là chị ruột của mình không?
Sao lại đi giúp đỡ một người ngoài để cho mình bẽ mặt trước mặt anh rể?
Nhân viên bán hàng nhìn hai người họ xong thì mới bắt đầu tính tiền: "Hal người là họ hàng sao?"
Lê Hân Dư trả lời nhẹ nhàng: “Là em gái tôi." "Là em gái ruột sao?” Nhân viên bán hàng hơi ngạc nhiên: “Hai người thực sự không giống nhau chút nào.”
Tính cách không giống, ngoại hình cũng khác rất nhiều.

Một người có tính cách thiên sứ, vẻ ngoài thiên sứ, còn một người có vẻ ngoài bình thường nhưng có trái tim của ác ma.

Lê Hân Dư ngây người, nhìn em gái một chút.

Hai chị em họ dường như là không giống nhau lắm.

Từ nhỏ đến lớn, luôn có người nói hai người họ không giống nhau...!

Cô ngừng một chút rồi mới giải thích: "Có thể là tôi giống mẹ, em gái thì giống ba nhiều hơn."
Nhân viên bán hàng đóng gói xong, mỉm cười đưa cho Lê Nhã Trí: “Đã xong hết rồi, mời đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến.”
Lê Nhã Trí tức giận đi về phía trước, cô ta đưa tay muốn kéo cửa xe ở ghế lái phụ ra để ngồi ở phía trước cùng Lăng Diệu.

Không ngờ Lăng Diệu lại ấn nút khóa cửa xe từ xa, khiến cô ta không thể kéo ra.

Lê Hân Dư nhìn Lăng Diệu với ánh mắt ngạc nhiên, anh giải thích chậm rãi: “Ấn sai nút.

Cô nói: "Mau mở cửa xe và cốp xe sau ra đi, còn phải bỏ đồ vào.”
Anh mang túi mua sắm cất vào xong rồi ngồi vào ghế lái, để Lê Hân Dư ngồi vào ghế lái phụ
Lê Nhã Trí vẫn đang đứng ngoài xe, cô ta nghiến răng nghiến lợi.

Chị ta dựa vào cái gì mà làm nhục mình như vậy, nếu chị ta không muốn mình sống chung với họ thì chị ta đừng có đồng ý chứ! Bây giờ lại bảo mình qua đó rồi lại sỉ nhục mình, chị ta có ý gì đây?
Lê Hân Dư xuống xe hỏi cô ta: “Tại sao không lên xe, em không khỏe chỗ nào sao?"
Lê Nhã Trí hất tay của cô ra, làm cô trở tay không kịp khiến cho mu bàn tay đụng vào cửa xe, đỏ lên một mảng.

Lê Nhã Trí nổi giận đùng đùng: "Đồ giả tạo, nếu chị thực sự quan tâm em thì sẽ không làm như vậy.”.