Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 156: Công Bảng Với Tôi Hơn Chút






Lê Hân Dư vẫn chưa kịp ngăn cản thì Lăng Diệu đã cho Chiêm Mặc thêm một củ đấm.

Cả đống túi đồ mua sắm trong tay Lăng Diệu đã bị vứt hết xuống chân cô, Lê Hân Dư vội vàng nhặt lên.

Chiêm Mặc lau máu ở khóe miệng, một thiếu niên so với một Lăng Diệu thường xuyên tập thể hình thì ngay cả khả năng đánh trả cũng không có.

Cậu ta phát hiện mình đánh không lại Lăng Diệu, đành phải lùi lại hai bước rồi hỏi: “Anh là ai? Tại sao tự dưng lại đánh tôi?"
Lăng Diệu không trả lời cậu ta mà chỉ kéo Lê Hân Dư vào lòng mình, rồi nâng bàn tay đang đeo nhẫn của cô lên, thể hiện tính chiếm hữu mạnh mẽ trước mặt Chiêm Mặc.

Chiêm Mặc sững sờ, sau đó mới hiểu ra: “Hóa ra chị còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi à? Em còn tưởng là mình có cơ hội nữa chứ.”
Lê Hân Dư không có tâm trạng đùa giỡn, cô nhíu mày nhìn cậu ta: "ChiêmMặc, cậu đừng nói bậy, mau đi đi.”
"Vậy chị thì sao?” Người đàn ông này có vẻ rất nóng nảy.

"Chuyện giữa chủng tôi thì chủng tôi sẽ tự giải quyết, không liên quan đến cậu."
"Vậy được rồi." Chiêm Mặc đứng dậy từ dưới đất rồi phủi tuyết bám trên người, đưa máy ảnh lên vẫy vẫy tay với cô: "Chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Bóng người trên màn hình máy ảnh thoáng lướt qua, Lăng Diệu vừa nhìn đã nhận ra đó là Lê Hân Dư đang đứng giữa trời tuyết.


Anh bước nhanh lên trước, Chiêm Mặc chưa kịp phòng bị thì đã bị anh giật mất máy ảnh.

Bên trong máy quả thật đều là ảnh của Lê Hân Dư.

Chiêm Mặc muốn lấy lại máy ảnh của mình: “Trả máy ảnh lại cho tôi, đây là đồ của tôi mà.""Nhưng người trong ảnh là vợ tôi."
"Vợ anh chứ đâu phải là anh, anh không có quyền trói buộc sự tự do tâm hồn và cuộc sống của chị ấy."
Lời nói của Chiêm Mặc đâm vào trái tim của Lăng Diệu, anh cười khẩy một tiếng rồi ném thật mạnh chiếc máy ảnh xuống đất.

Chiếc máy ảnh quý giá lập tức mất đi chức năng vốn có, trở thành một đống sắt vụn.

"Anh! Đồ man di, anh thật quá đáng!" Tiếng Trung của Chiêm Mặc cũng khá là lưu loát nhưng rõ ràng vẫn còn khuyết thiếu vốn từ, cậu ta tức giận đến cực điểm nhưng cũng chỉ mắng ra được ba chữ “đồ man di".

Ánh mắt của Lăng Diệu lạnh lẽo: “Máy ảnh hỏng rồi, tôi sẽ đền lại cho cậu nhưng còn cô ấy thì dù chỉ một cái bóng thôi, tôi cũng sẽ không để cậu giữ lại."
Dứt lời, anh chẩm dầm mặt kéo Lê Hân Du di.Chiếc xe sang trong phong tháng một đường về nơi đ của họ tại nước F
Doc đường đi, một Lang Diệu trán ngập về đàng sợ u ám.

Le Hâm Dư đã quá quen với biểu cám này của anh.


Môi lầm anh nhin thấy cô ở bên Giang Dật Hân, anh đều có nét mặt như vậy.

Và tiếp đó sẽ là "sự trứng phạt" đối với
Lê Hân Dư bồng cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, dù không phải là Giang Dật Hän, chi là một người đàn ông nào đó bất kỳ đến gần cô thì anh cũng sẽ hoài nghi
Suy cho cùng, anh không phải là vì đã động lòng với mình, mà là cảm thấy đồ vật của mình bị người khác chạm vào mên thấy không cam lòng.

Vậy mà cô suýt chút nữa đã mềm lòng chỉ vì cái nhắn này.

Anh không hỏi, cô cũng không cần phảigiải thích.

Dù sao anh cũng đã đánh người đàn ông đó, còn đập vỡ máy ảnh của người ta.

Anh im lặng, cô thờ ơ.

Nơi họ ở tại nước Pháp là một căn biệt thự rộng rãi, trong đó có hai cô giúp việc và bốn người vệ sĩ biết tiếng Trung.

Xe đã đến nơi, Lê Hân Dư gỡ dây an toàn ra rồi bước xuống xe, cô tự giác lấy túi đồ từ trong cốp xe ra.

Cô chưa đi được hai bước thì lưng đã bị đập mạnh vào thân xe, cũng may trời lạnh nên cô mặc đồ rất dày, thế nên cũng không cảm thấy đau lắm.

Lăng Diệu hất hết những túi đồ trong tay cô xuống đất, anh đột nhiên dán sát vào người cô, ép chặt cô giữa lồng ngực mình và thân xe..