Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 150: Tôi Những Mắt Của Lăng Diệu Tối Sầm Đi






**********
Anh không định làm gì khác, anh cổ tình dựa vào gần như thể chẳng qua chỉ để thăm dò cô có phải thật sự chán ghét sự thân mật của anh đến mức độ đó không.

Kết quả khiến anh đau lòng, Lê Hân Dư thật sự xem anh là cầm thú.

Kể từ ngày hôm ấy, sau khi anh cưỡng bức cô trong xe ngay dưới tòa nhà họ Giang, cô đã không còn tin tưởng anh nữa.

Dẫu cho anh cài dây an toàn cho cô, chỉ đến gần cô mà cô đã kháng cự theo bản năng.

Thậm chí cô còn cảm thấy bởi vì anh đã từng cưỡng bức cô trên xe, cho nên anh sẽ vô sỉ đến mức sẽ tùy tiện làm chuyện đó ngay trên máy bay.


Thế nhưng anh không có cách nào kêu oan, bởi vì những điều này đều là do anh tự chuốc lấy.

Anh nghiêng người nhìn khuôn mặt tựa ngọc ngà của Lê Hân Dư mà lòng rối bời.

Anh sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình, anh sẽ chậm rãi làm tan chảy trái tim của cô trong chuyển đi nước Pháp lần này.

Lê Hân Dư phát hiện anh đang nhìn cô không chớp mắt, cô cảm thấy phiền lòng bởi ánh mắt ấy, bèn dứt khoát quay đầu sang chỗ khác không để anh nhìn nữa.

Lăng Diệu vươn tay qua, so với tác phong mọi khi của anh thì thận trọng một cách lạ thường: "Lê Hân Dư.”
Trái tim của cô bị xao động, không vùng vẫy nhưng cũng không đáp trả.

Thế nhưng đối với người vừa bị ghét bỏ như Lăng Diệu mà nói, chỉ cần cô không đẩy ra là đã đủ rồi.

Anh nói từ tổn: "Lê Hân Dư, nếu em không thích anh nằm tay em thì anh sẽ gạch bỏ bước này, chúng ta trực tiếp bắt đầu từ hẹn hò, nằm tay thì bỏ qua một bên trước."
Anh vốn cho rằng mình sẽ không có được câu trả lời nhưng sau khi máy bay cất cánh, anh lại nghe thấy Lê Hân Dư nói nhỏ: "Thật ra anh không cần nói mấy điều này với tôi."
Lăng Diệu vui như mở cờ trong bụng, thế nhưng về sau của lời cô nói lại dội thẳng lên người anh như một gáo nước lạnh.

“Dù sao anh cũng không cho tôi cơ hội được lựa chọn, cho dù tôi có thế nào cũng không quan trọng, anh muốn làm thì vẫn sẽ tự ý làm."
Anh không có cách nào biện minh cho mình vì cô nói không sai.


Cho dù cô không bằng lòng thì anh vẫn sẽ làm vậy, anh sẽ không buông bỏ Lê Hân Dư.

"Có rất nhiều cô gái nguyện phát điên vì anh, anh không cần phải làm vây." "Vậy em thì sao?" Câu mà Lăng Diệu vốn định hỏi là vậy em thì sao, có nguyện yêu anh giống như họ không?
Thế nhưng khi anh nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của cô, lời đến bên miệng lại bị nuốt trở vào: “Vậy em thì sao, em để ý ư?” "Tôi không để ý chuyện anh chơi bời với họ nhưng tôi để ý việc họ quấy rầy cuộc sống của tôi." Những người phụ nữ của anh như Y Nghệ, Lâm Dĩ Thuần, và có lẽ còn có hằng hà sa số những nhân vật giống vậy trong quá khứ mà cô không biết, cô có để ý không? Thế nhưng dù cô có để ý thì có tác dụng gì đây.

Lê Hân Dư nói xong câu này, bầu không khí rõ ràng lạnh đi rất nhiều.

Lăng Diệu cũng tựa như bị tổn thương mà không nói gì nữa.

Cô vốn đã không có tinh thần, lúc này bèn trực tiếp xin chăn từ tiếp viên hàng không rồi nhằm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, Lăng Diệu bỗng dưng lên tiếng: "Anh chưa từng chạm vào họ" "Y Nghệ, Lâm Dĩ Thuần, anh đều không hề chạm vào, trước giờ đều không có."

Lê Hân Dư chậm rãi mở mắt ra, anh nói vậy là đang định tính sổ với cô sao? Bởi vì anh cho rằng cô đã phát sinh quan hệ với Giang Dật Hàn cho nên bây giờ anh muốn thể hiện mình trong sạch biết bao nhiêu ư?
Cô có chút buồn cười: "Vậy những người khác thì sao? Ngoài họ ra, anh có dám nói anh chưa từng chạm vào người phụ nữ khác, trong khoảng thời gian chúng ta đã kết hôn, anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác"
Lăng Diệu nhìn cô, nghiêm túc giải thích: "Kể từ sau khi em về nước, ngoài em ra anh không hề chạm vào ai cả."
Thái độ của anh trở nên mềm mỏng, Lê Hân Dư cũng không hung hăng được nữa.

Cô quay lưng lại, hướng mặt sang phía khác ngủ thiếp đi.

Lăng Diệu biết cô đã tiếp nhận lời anh nói, lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn.

Thật ra cô vẫn quan tâm..