Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 143: Đồ Tư Bản! Quỷ Hút Máu






"Chẳng phải anh là bạn của Hân Dư sao? Vậy khéo quá, tôi cũng vậy nè.

Nếu lần này anh giậu đổ bìm leo, tôi nhất định sẽ mách lại cho Hân Dư biết anh ác độc cỡ nào." Cô có thể nhìn ra được tên háo sắc này rất thích Hân Dư.

Vừa nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy người này có tiền mà không có liêm sỉ.

Hân Dư cũng đã kết hôn rồi mà anh ta còn sàm sỡ cô nữa, xì, đồ vô sỉ.

Sao cô có thể cầu xin loại người này chứ? Cô ngồi vài ngày trong nhà giam vẫn hơn.

Lê Ngưng bỗng nghĩ thông suốt, không ôm đùi Hướng Lập Hiên nữa.


Cô chỉ trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ rồi nói: "Thôi bỏ đi, cô cứ báo cảnh sát đi.”
Hướng Lập Hiên: ".."
Nhân viên phục vụ: ".."
Lê Hân Dư ngồi lên xe mới phát hiệnmình chạy ra ngoài mà bỏ lại Lê Ngưng ở đấy, quan trọng nhất còn là chưa trả tiền nữa.

Cô lập tức gọi điện thoại qua: “"Xin lỗi Tiểu Ngưng, tôi bỏ quên cô ở đó mất rồi."
Lê Ngưng khóc không ra nước mắt: "Không chỉ có tôi mà còn túi xách của cô cũng bị bỏ quên nữa.”
“Trong túi của tôi có tấm thẻ, không có mật mã, cô lấy cái đó để thanh toán là được."
“Nhưng mà tôi đã..."
Hướng Lập Hiên dựa vào lợi thế chiều cao mà cướp lấy điện thoại của Lê Ngưng: “Hân Dư, cô yên tâm đi, tôi đã trả tiền giúp cô ấy rồi."
Cô sững sờ: “Vậy cảm ơn anh nhé." %3D
Hướng Lập Hiên hớn hở: “Không cần khách sáo, chỉ cần lần sau cô có mời ăn cơm thì nhớ gọi tôi là được."Lê Hân Dư ngắt máy xong cũng không nghĩ nhiều.

Lê Ngưng tức đến bốc khói, cô chưa từng gặp qua người mặt dày đến vậy!
Cô đặt ba lô xuống rồi lại trở về chỗ ngồi.

Hướng Lập Hiên cười như không cười nhìn chằm chằm Lê Ngưng.

Lê Ngưng nghiến răng: "Anh cũng chịu trả tiền rồi, tôi ăn cho xong luôn không được hả?” Cô cầm một khúc xương lên gặm, coi khúc xương này là Hướng Lập Hiên.

Đồ tư bản! Quỷ hút máu! Anh ta giàu như vậy mà còn hãm hại mình!
Anh ta đúng là đã trả tiền giúp nhưng cô vẫn phải trả số tiền này lại, còn kèm theo cả lãi.


Nếu Hân Dư gọi điện đến sớm hơn một phút là được rồi, Lê Ngưng lau nước mắt, cảm thấy thật đau lòng.Lê Hân Dư chạy thắng đến tòa nhà quốc tế Lê Thị.

Lăng Diệu là một người tương đối nghiêm túc trong công việc nên vào thời điểm này, anh hẳn là đang ở công ty.

Cô trực tiếp bước vào thang máy nhân viên để lên lầu trước ánh mắt ngó nghiêng của mọi người.

Những người trong thang máy đều nhìn thoáng qua Lê Hân Dư, người nào người nấy đều ngậm chặt miệng, mãi cho đến khi Lê Hân Dư bước ra khỏi thang máy mới lũ lượt thì thầm bàn tán.

Dù sao tin tức về vị Lăng phu nhân này cứ đợt này nối tiếp đợt kia xuất hiện.

Nửa năm trước cô bị đồn thổi có dan díu với Giang thiếu gia, thậm chí một tháng trước còn bị rò rỉ video giường chiếu.

Mọi người đều cho rằng cô sẽ không giữ được vị trí Lăng phu nhân này nữa nhưng không ngờ, vậy mà lại xuất hiện chuyển biến, vụ nào vụ nấy đều được giải quyết êm đẹp.Vận may của cô tốt thật đấy, chỉ là tội nghiệp cho Giang đại thiếu gia, không biết anh ấy đã phải hứng chịu sỉ vả của biết bao nhiêu người.

Lê Hân Dư đến thẳng văn phòng của chủ tịch, trợ lý Nam Phong thấy cô đi vội vàng bèn tiến lên hỏi thăm: “Phu nhân đến công ty có chuyện gì thế?”
Cô nhíu mày: “Lăng Diệu đâu rồi?"

Từ trước đến nay ở công ty chưa từng có người gọi thẳng tên của chủ tịch như vậy, trợ lý Nam Phong ngẩn người ra một giây rồi mới sực tỉnh lại: “Phu nhân, hôm nay chủ tịch không có đến công ty."
"Không có đến sao?”
“Vâng, chủ tịch đã hủy bỏ hết lịch trình sáng hôm nay rồi."
“Vậy anh có biết anh ấy đi đâu rồi không?”
"Có lẽ là ở nhà chăng?” Trợ lý Nam trả lời một cách mơ hồ.Trợ lý Nam là người duy nhất chứng kiến từ đầu đến cuối mọi chuyện đã xảy ra giữa Lăng Diệu và Lê Hân Dư trong dạo gần đây.

Trong đó có rất nhiều chuyện đều do anh ta tự tay phụ trách.

Những người khác không biết mà chỉ xem tin tức rồi suy đoán, dần dà cũng lãng quên.

Duy chỉ có một mình trợ lý Nam biết rằng trong nửa năm hơn này, tình cảm của chủ tịch dành cho phu nhân đã trở nên sâu đậm đến cỡ nào..