Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 126: Đến Chết Cũng Là Người Của Tôi






Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghiêm nghị: “Tôi muốn cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi."
Thế nhưng Lê Hân Dư lại cười: “Tôi tưởng rằng anh không muốn nhìn thấy tôi chứ." Nhất là sau khi xảy ra chuyện này.

Nụ cười của cô thật nhức mắt, sắc mặt Lăng Diệu càng lúc càng sa sầm xuống: "Cô cho rằng, cô cho rằng, cái gì cũng là cô cho rằng, cô còn biết gì nữa?"
"Tôi còn biết lý do anh giữ tôi bên cạnh, không chịu ly hôn là vì trả thù.” Nắm đấm dưới lớp chăn mỏng siết chặt lại, Lê Hân Dư nói: “Bây giờ chắc cũng đủ rồi chứ? Tôi đã đau khổ rồi, anh có thể buông tay rồi chứ?"
Bị bởi dáng vẻ thờ ơ của cô chọc giận, Lăng Diệu đá một cú vào tủ đầu giường.

Dĩa trái cây sứ màu trắng rơi xuống đất vỡ vụn, táo chưa ăn hết vung vãi khắp sàn.

“Mẹ kiếp, cô tưởng là tôi không muốn buông tay sao?"Ngay từ đầu Lăng Diệu cũng nghĩ như vậy, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi, có gì mà không buông được.


Thế nhưng dẫu biết cô đã ngủ với Giang Dật Hàn, anh vẫn không cách nào nói ra được hai chữ “ly hôn”.

Cô mím môi, ánh mắt tối đi.

Đúng vậy, vốn dĩ anh ta đã không dễ dàng bỏ qua cho cô, thêm chuyện cô bị chuốc thuốc ở chung một phòng với Giang Dật Hàn, anh ta lại càng không dễ gì kết thúc trò chơi này.

"Tôi biết rồi."
"Cô biết cái rắm!" Lăng Diệu không nhịn được buông lời chửi tục.

Cô chỉ xem như không nghe thấy, giơ tay ra với anh: “Điện thoại của tôi đâu?”
Anh khựng lại, cơn giận đã giảm đi vài phần, lạnh lùng đáp: “Đang dưỡng bệnh còn chơi điện thoại gì nữa, tưởng mình là trẻ con sao?""Tôi có việc cần liên hệ với Giang Nhiên Nhiên." Cô cần phải điều tra rõ ràng chuyện ở quản bar hôm ấy, không thể chịu oan ức một cách mờ mịt như vậy được.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc là ai đang hãm hại mình, lại còn hành động kín kế đến vậy.

"Đợi cô khỏe lại rồi hãy nói." Lăng Diệu từ chối.

Làng Diệu, anh không có quyền hạn chế tự do của tôi."

"Có quyền hay không, không do CÔ quyết định."
Lê Hân Dư xoa ấn đường: "Lăng Diệu, anh đúng là không nói lý lẽ, tôi không phải là đồ vật của anh, tôi cũng có chuyện riêng cần xử lý"
"Chuyện của có? Liên hệ với Giang Nhiên Nhiên và Giang Dật Hàn à?" Anh khom người, áp vào trán cô, khê cười: "Đứng hòng! Lê Hân Dư, đến chết có cũng là người của tôi "Lê Hân Dư cố ý chọc giận anh: “Anh không chê bẩn à? Cho dù bị cắm sừng cũng không ngại sao?"
Bị chọc trúng chỗ đau, Lăng Diệu trừng mắt nhìn người phụ nữ không biết sống chết này, gần như tốn hết sức lực toàn thân mới thốt ra được một câu: "Hôm đó cô bị người khác hãm hại, thế nên tôi chỉ bỏ qua cho cô một lần này thôi."
"Chẳng phải anh không tin sao? Bởi vì Nhiên Nhiên tùy tiện nói một câu mà anh đã tin rồi?" Lời anh nói chỉ càng khiến Lê Hân Dư cảm thấy đau lòng.

Tối hôm ấy mặc kệ cô giải thích cỡ nào anh ta cũng không hề tin, thế mà bây giờ lại độ lượng như vậy, thật nực cười biết bao.

"Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, tôi sẽ điều tra rõ ràng.

Cô không cần nhọc lòng, chỉ cần ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt.

Mọi chuyện hãy đợi cô khỏe lại rồi hãy nói."

"Khỏe lại rồi nói gì chứ? Ly hôn à?"“Lê Hân Dư!" Lăng Diệu nắm lấy cảm cô: "Quyền định đoạt cuộc hôn nhân này nằm trong tay tôi, cô không có quyền nói đến ly hôn.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không một chút sợ hãi: “Tôi biết anh đã nắm được điểm yếu của tôi nhưng tôi không còn quan tâm nữa."
"Cô có biết cô đang nói gì không?" Anh giận dữ nhìn chằm chằm cô.

Anh luôn nhẫn nhịn nhường bước, cho dù cô có ngủ với Giang Dật Hàn, anh cũng ép buộc mình phải chấp nhận.

Thế nhưng bây giờ cô đang nói gì đây? Ly hôn? Không quan tâm?
Lê Hân Dư nhẹ nhàng nói: “Tôi biết, tôi nói tôi không quan tâm nữa.”
Câu này của cô triệt để khiến anh nổi giận, Lăng Diệu mạnh bạo hôn cô, cứ như muốn nuốt chửng đôi môi này vào bụng để không còn phải nghe thấy những lời này được thốt ra từ miệng cô..