Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 107: Uống Ly Rượi Này Để Các Cô Đi






"Giang Nhiên Nhiên, cậu còn muốn sống nữa không? Lúc trước đã sốt cao đến mức thành viêm phổi, khó khăn lắm mới tĩnh dưỡng lại được mà cậu lại liều mạng uống rượu như vậy
Lê Hân nghĩ Giang Nhiên Nhiên chỉ là đi uống rượu mà không mang theo tiền, không ngờ cô ấy lại uống đến mức như vậy.

Giang Nhiên Nhiên uống say mèm, bị một đám người vây quanh, có nhân viên của bar, có đàn ông đứng xem náo nhiệt.

Lê Hân Dư lạnh toát sống lưng, cảm thấy hơi sợ.

Nếu mình không đến kịp, liệu Giang Nhiên Nhiên có bị những gã đàn ông lòng bất chính đó đưa đi không? "Giang Nhiên Nhiên, có phải cậu điên rồi không? Rốt cuộc gã đàn ông đó quan trọng cỡ nào mà đáng để cậu không cần cả tính mạng như
Giang Nhiên Nhiên gục trên bàn ngẩng đầu lên: "Đáng! Đáng chứ, anh ấy đáng để mình bỏ ra tất cả.

Mình thích anh ấy, mình yêu anh ấy, nhưng tại sao anh ấy không thể yêu mình một chút thôi chứ."
Lê Hân Dư hít sâu một hơi: "Được, người đó là ai? Mình đưa cậu đi tìm anh ta, nói rõ ràng mọi chuyện, cũng tránh để sau này cậu còn giày vò bản thân như thế này nữa."

Giang Nhiên Nhiên dùng sức vùng vẫy, vẻ mặt giống như muốn khóc: "Không muốn, mình không muốn, anh ấy không cần mình, mình quan lấy anh ấy làm gì." "Nhiên Nhiên, một người đàn ông quan trọng hay là người nhà của cậu quan trọng? Cậu đòi sống đòi chết như vậy, những người yêu cậu sẽ buồn như thế nào, cậu có biết không?” Lê Hân Dư không kiềm chế được liên bật khóc: "Cậu còn có bố mẹ quan tâm, còn có anh trai yêu thương, nhưng mình chẳng có gì cả, không phải mình đã chống đỡ đến bây giờ sao? Mình đã cố gắng sống, tại sao cậu không thế?" “Đàn ông không phải thứ tốt lành gì." Cô lau nước mắt, khẽ măng một câu.

Nghe những lời này, Giang Nhiên Nhiên cũng bình tĩnh lại một chút, chỉ là trong mắt vẫn có chút mờ mịt: “Hân Dư, cậu nói đúng, mình không nên giày vò bản thân như vậy." "Bây giờ cậu uống say mèm rồi, nghĩ thông suốt là thông suốt, mình đưa cậu về nhà trước." Lê Hân Dư không biết làm sao với cô ấy, lại sợ cô ấy không quan tâm đến bản thân, chớp mắt lại giấu mình quay lại uống rượu tiếp.

Cô thanh toán giúp Giang Nhiên Nhiên, dìu Giang Nhiên Nhiên đã say mềm như cọng bún, để cô ấy dựa vào vai mình, đi cùng mình ra ngoài.

Mới đi được hai bước thì có ba gã đàn ông dàn hàng ngang đứng trước mặt hai người chặn đường đi.

Ba gã đàn ông này không quá cao, khuôn mặt không đoan chính, nhìn không giống người tốt lắm.

Lê Hân Dư đang diu Giang Nhiên Nhiên, không muốn xảy ra xung đột với bọn họ, cố định vòng qua bên cạnh để đi.

Người đứng ở ngoài ria duôi cánh tay ra, tiếp tục cản đường của hai người họ, cợt nhả nói: "Cô là bạn của người này?" "Phải." Cô nghiêm giọng nói.


Gã đàn ông ngửa đầu, nheo mắt lại nói: "Lúc nãy con nhóc này uống rượu nổi điên, hắt rượu vào mặt đại ca tôi.

Cô nói chuyện này phải xử lý thế nào?"
Lê Hân Dư ngầng đầu liếc nhìn một cái, trên người gã đàn ông đó quả thực bị hắt không ít nước: "Thực sự xin lỗi, áo của đại ca anh, chúng tôi sẽ đền anh một cái mới, coi như là chuộc lỗi.” “Chậc, tôi thật sự không thiếu tiền mua cái áo này." Gã đàn ông được gọi là đại ca kia tiến lên một bước.

Lê Hân Dư giữ vững tinh thần: "Vậy anh muốn làm sao?"
Gã đàn ông nói chuyện lúc trước cầm ly rượu trên bàn bên cạnh qua, nhét vào tay Lê Hân Dư.

"Chúng tôi cũng không phải là người không biết lý lẽ gì, người có thể đến đây tiêu xài cũng không thiếu tiền mua một cái áo.

Nếu các cô có thành ý xin lỗi, chuyện này coi như xong.

Nếu các cô không có thành ý thì tôi cũng không thể chịu thiệt được có đúng không?" Gã đàn ông cười, để lộ ra hàm răng xấu xí ổ vàng vì rượu thuốc: “Uống một hơi cạn ly rượu này, tôi sẽ để các cô đi.

Nếu không uông..".