Từ Quang Diệu há hốc miệng, bối rối nói "Vậy anh gọi tôi đến đây làm gì?"
"Đoán xem?" Trương Dung cười nhìn anh.
Từ Quang Diệu, trong ngực vang lên tiếng nổ bụp bụp.
"Không có nhiều thời gian, tôi không nói nhảm với cậu nữa."
Trương Dung nghiêm túc nói "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng đi sai lối."
Từ Quang Diệu không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Liếc nhìn anh, Trương Dung cười nhẹ "Tôi đoán không lầm sau khi lên sân khấu cậu sẽ biến tôi thành trò hồ để trút giận cho Tiêu Tiêu? Ví dụ như thay đổi thời thoại?"
Từ Quang Diệu sững sờ trước lời nói của anh, cứng họng một hồi lâu.
Không thể tin được!
Mưu kế của tôi..
Trương Dung lắc đầu, hỏi "Cậu làm như vậy không sợ ảnh hưởng đến tương lai à?"
"Tôi không sợ."
Từ Quang Diệu gãi cổ "Tôi không phải một diễn viên chuyên nghiệp. Tôi được mời chỉ để có tiết mục cho tổ chương trình, diễn như nào không quan trọng."
Hắn vừa nói vừa dừng lại, trầm giọng nói "Anh cũng biết đấy, trong miệng bọn họ chúng ta là.. tiểu thịt tươi."
Nhìn hắn, Trương Dung lắc đầu "Đừng quá đề cao bản thân. Tôi khác với cậu. Tôi là diễn viên, và.. tôi đẹp trai hơn cậu rất nhiều."
Từ Quang Diệu sửng sốt, mặt mũi nhất thời méo mó, nhưng không thể phản bác lấy một lời.
Bởi những gì Trương Dung nói đều là sự thật!
"Thế nên dù cậu có cam chịu diễn cho tốt không ai thừa nhận, chẳng nhân cơ hội này mà hãm hại tôi, còn có thể lấy lòng Tiêu Tiêu?"
Trương Dung từ từ lau khô tay, ném giấy ướt vào thùng rác ở bên cạnh.
Từ Quang Diệu mặt đỏ bừng, như không phản bác.
Lắc đầu, Trương Dung thở dài "Cậu có một ưu điểm."
"Cái gì?" Từ Quang Diệu hơi bối rối, không ngờ Trương Dung lại khen mình.
"Cậu biết vị trí của mình." Trương Dung lãnh đạm nói.
Từ Quang Diệu mặt đỏ tía tai, trừng mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Trương Dung không hề thay đổi "Xem ra tôi thực sự chọn nhầm người. Lẽ ra 50 phiếu đó nên dành cho Lư Vũ Tiêu. Ít nhất cô ấy biết mình muốn gì, bầu cho cậu thật lãng phí."
Từ Quang Diệu sững sờ, nắm chặt tay, vẻ mặt biến sắc, trong nhất thời không biết nói gì.
"Bị người khác coi thường không quá đáng sợ, nhưng bị chính mình coi thường mới kinh khủng."
Trương Dung thương hại nhìn anh "Vì cậu coi mình là tiểu thịt tươi, vậy tôi không còn gì để nói, tùy cậu làm! Cậu có thể lăn lộn gây náo loạn trên sân khấu, tôi đều không có ý kiến."
Từ Quang Diệu khuôn mặt đỏ bừng, rồi lại chuyển sang trắng bệch, cảm giác mình đang ở trong hầm băng, không thể thốt lên câu nào.
Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh, Trương Dung lắc đầu thở dài "Cậu làm mọi thứ đều là vì Lư Vũ Tiêu, nhưng cậu có nghĩ là cô ấy sẽ thích một tên vô dụng không?"
Vỗ vỗ vào vai Từ Quang Diệu, Trương Dung cười nhẹ "Tự mình suy nghĩ đi."
Dứt lời, anh xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, đi về phía sân tập.
Đi được nửa đường chợt nghe thấy tiếng bước vội, Từ Quang Diệu đã đi đến cạnh anh, vẻ mặt tối sầm.
Cậu ta không nói gì, nhưng hành động đã chứng mình tất cả.
Trương Dung thầm gật đầu, ừm, may là vẫn không ngốc.
Người trẻ tuổi, cần bảo ban!