Nhìn khuôn mặt căng tràn sức sống của chàng thanh niên, Trương Dung lục tung trí nhớ của mình, cuối cùng cũng nhớ ra cậu ta là ai.
Cậu ta tên là Từ Quang Diệu, là tiểu thịt tươi mới debut năm ngoái, đã phát hành album cũng như tham gia vào một vài bộ phim nên độ hot cũng tương đối.
Ây nhưng mà sao anh ta lại nói giúp Lư Vũ Tiêu?
Trương Dung cẩn thẩn nhìn về phía ánh mắt tỏ vẻ đáng thương của Lư Vũ Tiêu. E hèm, sao anh thấy giống kiểu hiệp khách giang hồ đứng ra bảo vệ mỹ nữ, còn anh thì vào vai tên thiếu gia nhà giàu, hống hách thế nhỉ?
Hả? Sao tự nhiên anh lại thành thiếu gia giàu có, hống hách rồi?
"Chị Hà, chị Phương, có chuyện gì vậy?"
Đạo diễn Lý Minh nghe thấy động tĩnh liền ba chân bốn cẳng chạy tới. Ông vừa vào cửa đã thấy nồng nặc thuốc súng rồi, vội vàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí giết người này.
Nhìn thấy máy quay phía sau lưng đạo diễn, chị Hà khẽ nhíu mày, quay mặt đi. Cô không muốn quảng cáo không công cho chương trình tí nào.
"Không có gì, chỉ là hiểu nhầm nhỏ thôi!" Trương Dung lên tiếng, nụ cười nhoẻn trên môi, anh chậm rãi đứng dậy, bước tới chỗ chị Hà. Ném cho Lư Vũ Tiêu và Từ Quang Diệu ánh mắt sắc bén.
"Chị Phương! Chị Hà đã lâu không gặp chị nên nói đùa vài câu thôi, thế mà chị lại tưởng là thật? Chuyện trước kia chúng tôi cũng không trách chị, chạy theo ngoài kia mà không dẫm lên chân mình đã là tốt lắm rồi.
Còn hiện tại, mọi chuyện cứ cho qua đi, Dù sao cũng hơn một năm rồi, chúng ta sẽ không nhắc đến nữa, sau này thế nào thì cứ thế ấy, chị thấy sao?"
Vừa nói, Trương Dung vừa nháy mắt với chị Hà.
Chị Hà hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng cũng không muốn vấn đề đi quá xa, nét mặt vẫn nghiêm lại, gật đầu với chị Phương "Đúng vậy, chỉ là nói đùa thôi, chớ coi là thật!"
Chị Phương đương nhiên cũng không muốn đụng độ với Trương Dung, cố nặn ra một nực cười "Ồ! Tôi đã nói rồi mà! Chị Hà là một tiền bối trong giới, mong chị giúp đỡ Tiêu Tiêu nhà chúng tôi. Nếu được vậy thì tốt quá!"
Lư Vũ Tiêu lau nước, cố nở một nụ cười "Cám ơn chị Hà."
Bên cạnh, Từ Quang Diệu nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được hừ một tiếng, "Tiểu nhân bỉ ổi"
Mọi người trong phòng đều nghe rõ mồn một, Trương Dung lắc đầu bất lực.
Tên tiểu tử này đúng thật chỉ là một thanh niên khờ khạo, chuyện này thì liên quan gì đến cậu ta, mà cậu ta lại cứ can thiệp vào?
Quá ngây thơ, ngây thơ đến nỗi có chút quen thuộc.
Ây gia! Chẳng phải giống anh của một năm trước sao? Ý thức được điều này, Trương Dung lại quay sang nhìn Từ Quang Diệu như đang nhìn con trai ngốc của mình..
Từ Quang Diệu tức giận, trừng mắt với Trương Dung, vươn tay kéo Lư Vũ Tiêu "Chúng ta đi!"
Lư Vũ Tiêu thoát khỏi bàn tay anh, xoay người hơi cúi đầu về phía Trương Dung và chị Hà "Trương Dung sư phụ, chị Hà, chúng tôi xin phép, hai vị nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, liền khoác tay chị Phương rời đi. Từ Quang Diệu đứng lù lù một khoảng không, có chút xấu hổ.
Lư Vũ Tiêu đi tới cửa, chợt dừng lại, quay người cười ngọt ngào "Anh Diệu, tôi có chocolate, anh có muốn ăn không?"
Từ Quang Diệu mừng rỡ, bước nhanh theo, tiếp lời "Loại nào thế? Không phải loại ngon tôi không ăn đâu."
Mắt thấy phong ba bão táp đã lặng xuống, Lý Minh cũng rời đi. Cơ mà Trương Dung có thể nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của ông ta, vì không có 'đánh nhau' ở đây.
"Đạo diễn cũng không phải hạng tốt đẹp gì."
Chị Hà tức giận, ngồi bịch xuống ghế sofa "Lão ta nhất định là cố ý, không thì sao có thể đến đúng lúc vậy? Để tăng độ hot của chương trình mà muốn biến mọi người thành con cừu béo ngu ngốc?"
"Chị đâu có ngốc đến nỗi gây chiến ở đây?"
"Ừm" Trương Dung không để tâm lắm, tùy ý nhún vai.
Chị Hà thở dài, an ủi anh "Nghệ sĩ nào cũng gặp phải chuyện này thôi. Cứ quen là không sao."
"Đã hiểu!" Trương Dung gật đầu, cầm lấy kịch bản, lật ra xem.
Nhìn dáng vẻ làm việc nghiêm túc của Trương Dung, chị Hà không khỏi cảm khái "Em thật sự rất có tài năng. Vẫn duy trì được trạng thái như bây giờ, không đầy ba năm nữa chắc chẵn sẽ trở thành diễn viên tuyến đầu."
Trương Dung tựa lưng vào ghế, lười nhác lật xem kịch bản, nói "Diễn viên tuyến đầu hay không cũng không quan trọng. Em chỉ muốn diễn thật tốt, những thứ khác em không quan tâm."
"Thôi tùy em vậy."
Chị Hà lại quay lại vẻ mặt nghiêm túc nói "Dương Tú Phương kia nhất định sẽ còn giở trò. Sau ghi hình ngày hôm nay, chắc chắn ả ta sẽ cọ nhiệt của em."
"Cứ mặc kệ họ."
Trương Dung nói "Miễn là ta làm việc chính đáng, bà ta thích cọ thì cứ để bà ta cọ."
"Như thế làm sao được?"
Trương Dung không chút nghĩ ngợi "Em muốn chứng tỏ diễn xuất của bản thân mình, chuyện ân oán cá nhân không liên quan. Hơn nữa nếu như em làm vậy. So với Trần Qua thì có khác gì hắn?"
Chị Hà cười cười không nói thêm lời nào. Cho dù một người thay đổi thế nào, tính nết vẫn không thay đổi. Trương Dung vẫn là một chàng thanh niên ngay thẳng trước đây, sẽ không sai.
* * *
Buổi ghi hình chương trình bắt đầu từ 10h sáng. Trương Dung đến phòng chờ hóa trang lúc 9h30'.
Lúc ra đến cười lại tình cờ gặp Tạ Giai Kì, tạo hình của cô ấy so với trước đây hoàn toàn khác, nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp.
"Trương lão sư, tôi cũng vừa định qua chào hỏi anh."
Cô trông vô cùng hoạt bát, xinh xắn, khi nhìn Trương Dung đôi mắt nheo lại ý cười.
"Đừng gọi tôi là lão sư, nếu không muốn tôi gọi cô là tiền bối." Trương Dung nói đùa vài câu rồi hai người cũng nhau đi vào phòng chờ.
Lần này hai người lại đến sớm, Tạ Giai Kì không đề cập đến drama dạo gần đây, mà hỏi anh về quyển "Máu đỏ", hỏi anh có quan điểm gì về nữ chính.
Một lúc sau, Vương Tuyền và Từ Chấn cũng đến.
Nhìn thấy Trương Dung, hai người rõ ràng nhiệt tình hơn lần trước, nhưng cũng không đề cập đến chuyện hai ngày nay.